🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 25.4 

Trương Diên bước ra khỏi đám người, biểu cảm chẳng hề hoảng loạn, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Lục Lệnh Chương, nói: "Thần thẹn vì được tiên đế giao phó trọng trách, trong lòng vô cùng run sợ. Có một lời, thần vốn định mang theo xuống suối vàng, nhưng nay tội trạng của phủ Tướng đã bị vạch rõ, bệ hạ lại một lòng hiếu thảo, đến hôm nay, thần chỉ sợ không thể không nói ra."

 

Lục Lệnh Chương nhìn Trương Diên một lát rồi vươn tay đỡ lấy khuỷu tay ông: "Thái phó lớn tuổi rồi, bình thân đi."

 

"Tạ ơn bệ hạ niệm tình." Trương Diên đứng lên, không nhanh không chậm nói, "Một đêm tháng Giêng năm Trinh Hữu thứ mười sáu, tiên đế bỗng nhiên cho gọi thần vào cung gấp... Nội giám Chung Triệu chặn được mật hàm của phủ Tướng, Lang Gia Vương thị nóng vội muốn ôm lấy trữ vị, tiên đế không cho phép, vì vậy Vương Thục đã bàn bạc với Thái hậu, muốn tìm cơ hội hạ Tích Cốt Huyền cho ngài."

 

"Tiên đế tin cậy thần nên mới thẳng thắn bày tỏ mọi chuyện. Thần đương nhiên cũng muốn máu chảy đầu rơi, lo lắng hết lòng. Vì vậy, thần đã hiến kế, xin ngài cứ thế nghe theo, mặc kệ nhà họ Vương tự cho rằng đã hạ độc thành công, lơ là cảnh giác. Sau đó cáo bệnh để tránh đánh rắn động cỏ, giả vờ nặng dần, đợi đến khi nắm được chứng cứ xác thực tội phản nghịch của phủ Tướng, lúc đó nhổ cỏ tận gốc cũng chưa muộn."

 

"Sở dĩ thần dám lấy long thể ra đánh cược, là vì vợ thần lúc sinh thời yếu ớt lắm bệnh, bệnh lâu thành thầy. Thần tìm kiếm đủ loại thuốc hay, từng thấy ghi chép về loại độc này trong y thư, cũng biết rằng nếu định kỳ thay dây tẩm độc, thì độc sẽ không lan sâu đến mức nguy hại đến tính mạng."

 

"Tiên đế chấp thuận ngu kiến của thần, vậy nên như chư vị đã biết, ngày mười bảy tháng Giêng năm Trinh Hữu thứ mười sáu, tiên đế đột nhiên trở bệnh, 'bệnh' một trận suốt hai năm trời."

 

Tạ Cánh nhìn Trương Diên, sắc mặt đông cứng lại. Ngày "mười bảy tháng Giêng" này y nhớ rất rõ ràng - vào đêm giao thừa cách đó không lâu, y đã lén dẫn hai đứa trẻ chuồn ra ngoài chơi, lòng nơm nớp lo sợ trong cung trách phạt mà cuối cùng lại chẳng sao, sau đó nhận được tin tiên đế ngã bệnh, khi đó y còn thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng rồi Tạ Cánh bỗng cảm thấy Trương Diên giờ phút này trở nên vô cùng lạ lẫm, điều này rất khó nói, nhưng ông của bây giờ trông lạ hơn nhiều so với người thầy mà y quen thân, qua lại nhiều năm.

 

Vài ngày trước, hay nói đúng hơn là ngày mùng chín tháng Sáu, một ngày trước khi thiên tử dẫn đầu trăm quan ra khỏi thành nghênh đón linh cữu Trưởng công chúa, Trương Diên đã gửi cho y một bức thư, trên thư chỉ viết một đoạn trích từ sách sử cũ:

 

"Xưa kia Tuyên đế phế Tào Sảng, mời Thái úy Tưởng Tế về chung chiến tuyến, tăng thêm uy thế và trọng vọng."

 

Tạ Cánh đọc xong bỗng dưng rùng mình. Vào thời điểm chuyển giao hai nhà Ngụy - Tấn, khi Tư Mã Ý phế Tào Sảng, ông đã dẫn theo Thái úy Tưởng Tế - người nắm giữ quyền chỉ huy cấm quân suốt mười bốn năm đi cùng, nhằm gia tăng thanh thế và phần thắng, khiến cho ba quân khiếp sợ.

 

Trương Diên dùng những lời này nhắc nhở y, cũng là để bóng gió hỏi thăm kế hoạch khởi sự và sắp xếp của phủ Chiêu Vương, hơn nữa còn ám chỉ, nếu cần thiết có thể cùng ông ấy hợp mưu, để "tăng thêm uy thế và vọng trọng".

 

Bây giờ nghĩ lại, không chỉ có Vương Thục nghi ngờ phủ Chiêu Vương sẽ nhân cơ hội này chất vấn mà sớm liên hệ Trình Văn xuất binh, Trương Diên cũng đã tính được phủ Chiêu Vương sẽ lợi dụng thời cơ để khởi sự từ trước.

 

Nhưng lúc đó Tạ Cánh đang chìm trong tin dữ Lục Lệnh Chân qua đời, tinh thần sa sút, thứ nhất là y thật sự không biết kế hoạch của Lục Lệnh Tùng, thứ hai là không có sức đáp lại.

 

Mà y còn chưa kịp gửi thư tạ lỗi, biến cố đã xảy ra.

 

"Đến tháng Chạp năm Trinh Hữu thứ mười bảy, triều cục rối ren, Vương thị ngày càng hống hách. Đúng lúc ấy, vụ án nhà họ Tạ bí mật tàng trữ ngọc tỷ Lam Điền bại lộ, Vương Thục là người đứng ra thẩm tra vụ án này nhưng lại lấy công mưu tư, giết hại người vô tội, tùy tiện bắt bớ tội liên đới. Tiên đế cùng thần thương nghị, cho rằng đã đến lúc thu lưới, quyết định chờ sau khi nhà họ Tạ bị kết tội sẽ lập tức ra tay xử lý nhà họ Vương."

 

Tuy đã sớm đoán được tiên đế sẽ có ý định này, nhưng khi nghe Trương Diên dửng dưng kể ra câu chuyện "thỏ khôn chết, chó săn bị nấu" như vậy, Lục Lệnh Tùng vẫn không khỏi cảm thấy ghê tởm.

 

Đêm lục soát ngõ Ô Y, hắn vào điện Thần Long điện yết kiến, tự tay phế bỏ Tạ Cánh. Khi ấy thần sắc, lời nói và áp lực mà tiên đế thể hiện hoàn toàn chẳng giống dáng vẻ của một người sắp chết chút nào, hắn thật sự đã từng hoài nghi, nhưng vì quá đỗi hoang đường nên chỉ đành giữ kín trong lòng, không dám nhắc đến.

 

"Tiên đế đã ban cho thần chiếc nhẫn ban chỉ sừng tê mà ngài mang bên mình nhiều năm, lệnh thần lấy nó làm tín vật, tùy cơ hành động, có thể điều động hai đội quân Vũ Lâm vốn nằm dưới sự kiểm soát của phủ Tướng. Để đánh lừa nhà họ Vương, tiên đế thậm chí còn tự tay viết sẵn di chiếu, giao cho Chung Triệu giữ gìn cẩn thận, đợi đến khi ngài 'băng hà' sẽ công bố ra thiên hạ. Một khi phủ Tướng lợi dụng di chiếu lộng quyền gây chuyện, ta lập tức có lý do hốt gọn cả ổ."

 

"Nhưng mà, đến chiều ngày thứ ba sau khi Tạ gia bị giam vào ngục, thần theo lệ vào cung thỉnh an, đúng như Tần thái y chẩn đoán, tiên đế đã bị kẻ khác dùng hung khí sát hại, đột ngột qua đời."

 

"Phủ Tướng bận thừa cơ hãm hại Trần quận Tạ thị, nâng đỡ bệ hạ thượng vị để củng cố quyền thế nhà mình, chỉ mong tiên đế sớm ngày ngưng thở, vậy nên cũng không kiểm tra lại di thể của ngài ấy, chỉ trao toàn quyền xử lý tang lễ cho thần và Hồng Lư tự."

 

"Đêm đó, sau khi phát hiện tiên đế bị ngộ sát, trong điện Thần Long chỉ có mỗi Chung Triệu ở bên cạnh ngài. Nhưng thần còn chưa kịp hỏi kĩ ngọn nguồn, Chung Triệu đã biến mất chẳng rõ tung tích."

 

Ông giương mắt nhìn Lục Lệnh Tùng: "Bây giờ mới biết, hóa ra là bị Chiêu Vương điện hạ tự mang đi thẩm vấn."

 

Những lời Trương Diên nói ra không hề có sơ hở, thời gian trước sau, các sự kiện lớn nhỏ, từng chi tiết đều khớp với ấn tượng của mọi người. Thế nhưng, dù nguyên nhân có rõ ràng đến đâu, "kết quả" cuối cùng vẫn mơ hồ - ông không biết ai mới là hung thủ thật sự đã sát hại tiên đế, cũng không hề điều tra hay chiêu cáo thiên hạ. Trong lời nói ẩn ý ám chỉ Chung Triệu có liên quan, nhưng điều đó lại mâu thuẫn với lòng trung thành và tận tân mà Chung Triệu luôn thể hiện với tiên đế, khiến người ta cảm thấy hoang mang.

 

Lục Lệnh Chương nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Vậy theo lời Thái phó, người ở Hồng Lư tự hẳn cũng đã từng thấy dấu vết bất thường trên thi thể phụ hoàng sao?"

 

Trương Diên điềm tĩnh đáp: "Phải mất ít nhất năm, sáu ngày, Tích Cốt Huyền mới lan ra ngoài da. Vì vậy khi tiên đế qua đời, trên người không hề có dấu vết rõ ràng. Hung thủ lại dùng vật cùn để ra tay, nên vết thương dưới cằm của ngài chẳng mấy nổi bật, chỉ tụ máu bên trong, nhìn bên ngoài thi thể sẽ không thấy được, nhưng trên hài cốt thì lại thấy rất rõ. Hồng Lư tự khi ấy chỉ cho rằng tiên đế không vượt qua được bạo bệnh mà rời khỏi nhân gian, tất nhiên không dám tự tiện kiểm tra thi thể, đó là hành vi đại bất kính."

 

Ánh mắt hai người giao nhau, không ai nhường ai dù chỉ một chút. Một lát sau, Lục Lệnh Chương bỗng bật cười khẽ: "Xem ra, hung thủ giết hại phụ hoàng tạm thời khó mà tra ra được rồi. Nhưng còn hung thủ giết hại hoàng tỷ, trẫm cũng có vài chuyện muốn hỏi Thái phó."

 

Trương Diên cúi mình đáp: "Thần nhất định biết gì nói nấy."

 

"Vừa rồi cậu nói muốn dùng hình tra hỏi tung tích con dấu riêng của Tạ khanh, theo trẫm thấy, chuyện này e là không cần thiết nữa."

 

"Vì con dấu đó," Lục Lệnh Chương rút một vật ra khỏi tay áo, giơ lên cho mọi người xung quanh nhìn, cao giọng nói: "Đang ở chỗ trẫm đây!"

 

Chúng thần xôn xao, Lục Lệnh Chương lệnh cho nội giám mang con dấu cùng bức thư kia đến, đặt cạnh nhau để đối chiếu rồi truyền cho các đại thần xem xét, kiểm tra thực hư.

 

"Vài ngày trước, thế tử của Chiêu Vương vào cung gặp trẫm, nói rằng nó từng thấy bức thư giả mạo quân tình, hại chết hoàng tỷ do Thái thú Ung Châu Hà Cáo gửi về, thậm chí còn biết rõ tung tích của con dấu riêng đóng trên thư... Bốn năm trước, Tạ khanh chịu tội bị phế, khi rời khỏi vương phủ y đã để lại con dấu này. Thế tử nhìn vật nhớ người, từ đó vẫn luôn mang theo bên mình."

 

"Theo lời thế tử, nó đã giấu con dấu này trong túi hương của mình, ngay cả Thái phi và hoàng huynh cũng không hề hay biết, bốn mùa không rời người, mỗi ngày đều kiểm tra, con dấu chưa từng bị mất lần nào."

 

"Như vậy, cần phải là người có thể thường xuyên tiếp cận thế tử, lại không khiến nó đề phòng, mới có khả năng nhân lúc cần thiết nhanh chóng lấy trộm con dấu riêng, sau đó lặng lẽ trả về chỗ cũ mà không để nó phát hiện có điều gì bất thường."

 

Lục Lệnh Chương quay sang nhìn Trương Diên: "Những năm qua Thái phó đích thân dạy dỗ thế tử học hành, sớm chiều bên cạnh, có thể nói là tận tâm tận lực."

 

"Vậy thì," ánh mắt hắn trầm xuống, "Người có thể tự do ra vào Thượng thư đài, tiếp cận thế tử để lấy cắp con dấu, đồng thời giả mạo Khứ Hà thể đến mức khó phân thật giả... Thái phó có manh mối gì không?"

 

Trương Diên chậm rãi nhấn từng chữ: "Đáp án mà bệ hạ muốn, chẳng phải đã nằm ngay trong câu hỏi này rồi sao?"

 

Lục Lệnh Chương khẽ sững người, nhíu mày chất vấn: "Chẳng lẽ Thái phó muốn nói với trẫm rằng, quân cơ giả mạo kia là do thế tử giả truyền, tự giữ tự trộm con dấu hay sao? Thế tử năm nay mới chỉ có mười bốn tuổi thôi!"

 

Trương Diên cười lạnh một tiếng: "Tuổi tác thì có gì quan trọng? Thời Tần, Cam La mười hai tuổi đã bái thượng khanh. Thế tử vừa sinh ra đã mang danh Gia Thụy, thông minh thanh tú, tài đức vẹn toàn, trong kinh thành có ai chẳng biết? Ba điều kiện bệ hạ vừa nhắc tới, thế tử có điểm nào không thỏa mãn chứ?"

 

"Con dấu là do thế tử giữ, điều này vốn không cần phải bàn đến; thế tử theo thần học chính sự, luyện tập sách lược vấn đối, thường xuyên ra vào Thượng thư đài, các quan lại sớm đã quen mắt. Mà Khứ Hà thể vốn là chữ viết của mẹ ruột thế tử, muốn tìm chữ gốc để luyện tập phỏng theo thì dễ như trở bàn tay! Thần từng tận mắt thấy bản chép tay Khứ Hà thể của thế tử trong thư phòng ở Lan đài trong cung, chứng cứ rành rành, nếu bệ hạ không tin có thể lập tức đến kiểm tra!"

 

Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng đồng loạt biến sắc. Lục Lệnh Tùng lập tức rút kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Trương Diên: "Thái phó ăn nói cẩn thận! Con trai bổn vương luôn kính trọng ông, coi ông như bậc trưởng bối trong nhà, vậy mà Thái phó lại dùng lời bịa đặt này để vu hãm một đứa trẻ hay sao?"

 

Có triều thần cũng lên tiếng: "Lời Thái phó nói đúng thật là vô lý! Thế tử thân thiết với Trưởng công chúa từ nhỏ, nay ngài lại nói thế tử là người đẩy cô ruột của mình vào chỗ chết, làm sao văn võ bá quan cả triều có thể tin phục đây?"

 

Lục Lệnh Chương vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, chỉ nâng tay ngăn cản những tiếng xôn xao, hỏi:

 

"Nếu con dấu riêng này vốn dĩ không nằm trong tay Tạ khanh, Thái phó lại khẳng định chắc nịch rằng kẻ giả truyền quân tình là thế tử, vậy trẫm có thể hiểu rằng, tội danh của Tạ khanh đã được rửa sạch rồi phải không?"

 

Trương Diên khựng lại trong giây lát, rồi gật đầu, giọng chắc nịch: "Phải."

 

Lục Lệnh Chương lập tức phân phó thị vệ: "Vậy thì cởi trói cho Tạ khanh, mời y đến ngự tiền đối chất."

 

Hạc Vệ đã nhận lệnh Lục Lệnh Tùng, canh giữ sát bên Dao đài từ lâu, lúc này vội vàng tiến lên tháo dây trói cho y. Tạ Cánh chẳng màng đến vẻ ngoài lộn xộn hay cơn đau âm ỉ trên cánh tay mình, vội chạy xuống lầu, thậm chí chẳng kịp nhìn Lục Lệnh Tùng lấy một cái, run giọng hỏi Trương Diên: "... Thầy, bức thư giả truyền quân cơ là do thầy viết, đúng không?"

 

Trương Diên không đáp, y lại càng thêm gấp gáp: "Mảnh giấy tiết lộ cho nhà họ Vương biết nơi cất giấu di chiếu thật của tiên đế cũng là thầy viết, có đúng không?"

 

Vừa rồi, trong lời tự thuật, Trương Diên đã cố ý né tránh trọng điểm, lướt qua chuyện di chiếu thật giả và người thừa kế mà tiên đế thực sự chọn là ai. Bởi vậy vừa nghe hết lời Tạ Cánh nói, mọi người đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.

 

Lục Lệnh Tùng thấy trạng thái của Tạ Cánh không ổn, có dấu hiệu mất kiểm soát, bèn tiến lên vài bước, kín đáo đứng ở vị trí có thể thuận tiện đưa tay kéo y lại khi cần.

 

Mà Tạ Cánh vẫn điên cuồng hét lên từng tiếng: "Chung Triệu, Đinh Ngọc và Đinh Giám là thân quyến còn sót lại của các cựu thần Đông cung sau Quân Giới án. Thầy là người cứu bọn họ, thầy sai chị em Đinh Ngọc lần lượt ám sát Chiêu Vương, bắt cóc Thanh Nhi, lại thông đồng cùng Chung Triệu đánh cắp ngọc tỷ Lam Điền để vu oan cho nhà họ Tạ - thầy, có phải như vậy không?!"

 

Y gào thét đến nỗi tưởng như trái tim như bị xé toạc, cuối cùng chợt nhận ra bản thân vẫn không thể sửa được cách gọi "thầy" đầy kính trọng mà mình đã luôn treo trên môi từ năm mười sáu tuổi.

 

Trương Diên để mặc cho Tạ Cánh ép hỏi, mãi lâu sau cũng chỉ lạnh lùng nói: "Giết hắn, cũng chỉ vì cứu con mà thôi."

 

Tạ Cánh thoáng sững sờ, hoảng hốt lùi lại hai bước. Năm đó, ở nhà cũ của Đinh gia, Đinh Ngọc từng nhắc đến kẻ vô danh muốn giết Lục Lệnh Tùng và Lục Thư Thanh. Nàng ta đã thuật lại nguyên văn lời của "hắn" rằng: "Người đó nói, làm tất cả những chuyện này là để cứu người. Giết bọn họ, cũng chỉ vì cứu người."

 

Mà giờ đây, người đó đã chính miệng nói câu ấy với y.

 

Đang lúc giằng co, bỗng nhiên một thám tử của quân kinh kỳ phóng ngựa lao đến, gấp gáp bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, Quận thủ Hoài Dương Trình Văn đã dẫn binh đến, hiện đang đóng quân ở bên kia bờ sông!"

 

Các tướng lĩnh lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên, phía xa bãi bồi ven sông lờ mờ hiện ra từng lớp binh mã dày đặc, cờ hiệu phấp phới in rõ chữ "Trình" to tướng.

 

Mà đi đầu đội ngũ, trước ngựa của Trình Văn dường như còn có một người đang đứng lẻ loi.

 

Quần thần còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, nhưng Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh gần như đã lập tức nhận ra bóng người kia -- đó chính là con trai họ, Lục Thư Thanh, người đáng lẽ đã được đưa đi khỏi Kim Lăng từ lâu!

 

Giọng nói của Trương Diên vang lên: "Bệ hạ, Thế tử giả tạo quân tình, thông đồng với địch phản quốc. Thần đã ra lệnh cho Quận thủ Hoài Dương Trình Văn bắt giữ, chờ đợi xử trí."

 

Lời chưa dứt, Lục Lệnh Tùng đã lạnh lùng cất giọng: "Trình Văn là người của ông!"

 

Trương Diên bật cười nhạt: "Đâu chỉ Trình Văn." Trương Diên mỉm cười, "Tất cả cựu thần Đông cung còn sót lại sau Quân Giới án năm Kiến Ninh thứ mười hai đều là người của ta!"

 

"Ông không muốn mưu đoạt ngôi vị," Lục Lệnh Chương dùng ánh mắt sắc bén nhìn Trương Diên, "Nhưng hết lần này đến lần khác nhằm vào thiên gia, ám sát hoàng huynh, bắt cóc thế tử, giết phụ hoàng, hại hoàng tỷ -- Thái phó, rốt cuộc ông muốn gì? Các ông muốn gì?"

 

"Ta muốn cái gì, bọn ta muốn gì ư?" Trương Diên quát lên, "Bất cứ lão thần nào ở đây từng tận mắt chứng kiến thảm án năm đó, chẳng lẽ trong lòng các ông không rõ sao?"

 

Ông ta nhìn Lục Lệnh Chương giễu cợt: "Bệ hạ còn quá trẻ, nếu như hôm nay vẫn giữ được mạng hồi cung, chẳng bằng ngài cứ thẩm vấn Vương tướng, hỏi cả Thái hậu mà xem, thử hỏi bọn họ mà xem năm đó hơn trăm mạng người, thân thích của các cựu thần Đông cung bị Lan Lăng Tiêu thị khống chế cuối cùng có kết cục gì! Cha ngươi, mẹ ngươi, mẫu tộc của ngươi, tổ mẫu ngươi và cả những thế gia đại tộc mà giang sơn họ Lục ngươi cậy nhờ rốt cuộc đã gây ra những tội nghiệt tàn khốc gì!"

 

Trình Văn rõ ràng không quyết đoán như Trương Diên, việc bắt giữ Thế tử có vẻ cũng chẳng phải do lão tự nguyện. Dù vậy, giọng nói của lão vẫn có hơi yếu ớt: "Trương Thái phó truyền tin cho thần, nói rằng thế tử bị nghi dính líu đến trọng tội mưu hại Trưởng công chúa, lại đang trên đường trốn khỏi kinh thành, lệnh thần bắt giữ thế tử áp giải đến đây. Còn quận chúa cùng các tùy tùng đồng hành cùng thế tử, thần không hề làm tổn thương một ai, đã thả bọn họ đi rồi..."

 

Lục Lệnh Tùng lập tức nói: "Trình Văn, ông thả thế tử ra, bổn vương đảm bảo giữ nguyên chức vị của ông, cũng không thu lại binh mã dưới trướng ông!"

 

Nhưng Trình Văn chỉ khẽ lắc đầu: "Điện hạ thứ tội, thần không muốn gia quan tấn tước, cũng chẳng cần giữ quân quyền. Thần chỉ muốn báo thù cho người vợ đã bị cuốn vào quyền đấu của hoàng thất rồi chết oan mà thôi."

 

Hàn quang trên lưỡi đao của Trình Văn lạnh đến rùng mình, treo lơ lửng trên đỉnh đầu Lục Thư Thanh: "Thiên gia đồ sát người thân của bọn ta, bọn ta chỉ đành lấy máu trả máu, giết sạch huyết mạch thiên gia."

 

"Nếu điện hạ ngài," Lão bình tĩnh nhìn anh em Lục Lệnh Tùng, "Hoặc là bệ hạ, ai bằng lòng đến đây thế mạng cho thế tử, thần sẽ tạm thả người."

 

Lục Lệnh Tùng muốn đi về phía bờ sông, nhưng bị Lục Lệnh Chương ngăn cản, siết chặt lấy cổ tay hắn buộc hắn phải dừng lại, sau đó đưa mắt ra hiệu về phía đội quân đằng sau.

 

Lục Lệnh Tùng lập tức hiểu ý, Lục Lệnh Chương muốn hắn lựa thời cơ dẫn binh tấn công, giải trừ sự uy h**p từ lực lượng thủ binh Hoài Dương, mà chuyện này hiển nhiên chỉ có Lục Lệnh Tùng là luôn nắm chắc được phần thắng.

 

Lục Lệnh Tùng cắn răng, đành phải đứng lại.

 

Lục Lệnh Chương dắt ngựa của mình đến, một mình một ngựa đi về phía đội kỵ binh ở phía đối diện. Bãi sông nước cạn, chỗ sâu nhất cũng không cao quá đầu gối ngựa, chờ đến khi gã lên đến bờ bên kia, Trình Văn cũng không do dự mà buông tay thả Lục Thư Thanh đi về phía trước.

 

Không biết từ khi nào, Trương Diên đã giật lấy cán cung trên loan giá xuống, thứ chỉ tượng trưng cho quyền uy của thiên tử vốn không dùng cho thực chiến, nhắm thẳng vào Lục Thư Thanh đang chẳng hề phòng bị, mũi tên rời cung trong chớp mắt.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, Lục Lệnh Chương chợt cảm nhận luồng gió rít gào từ phía sau, một nỗi bất an mãnh liệt dâng trào. Gần như là phản xạ từ bản năng, gã lập tức giật cương quay ngoặt ngựa lại, lao đến chắn trước Lục Thư Thanh.

 

Mũi tên cắm thẳng vào giữa ngực gã.

 

Lục Thư Thanh sợ điếng người, trơ mắt nhìn Lục Lệnh Chương ngã xuống ngay trước mặt mình, thiên tử không mặc quân trang, trung y mỏng manh nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ rực.

 

Cậu hoảng sợ thét lên: "Thúc phụ!"

 

Trương Diên còn muốn bắn thêm mũi tên thứ hai, nhưng chẳng ai cho ông ta cơ hội ấy nữa. Lục Lệnh Tòng đã vội kéo Tạ Cánh về phía mình, gần như dùng một tay ôm y lên ngựa, Tạ Cánh cũng không cần hắn nhiều lời, lập tức chộp lấy dây cương, phóng như gió lốc về phía Trương Diên.

 

Mười lăm năm trước, trên quan đạo ngoài thành Kim Lăng, họ cũng từng cùng cưỡi trên một con ngựa như thế, trốn thoát khỏi cuộc truy sát của thích khách.

 

Lục Lệnh Tùng vung kiếm chém đứt nửa cán cung, ngay sau đó, hàng loạt trường thương của quân kinh kỳ ập xuống đè lên vai Trương Diên, ghìm chặt không cho ông ta nhúc nhích. Chỉ trong chớp mắt, binh sĩ Hổ Sư đã tràn qua bờ bên kia giao chiến cùng thủ binh Hoài Dương. Lý Kỳ và Trịnh Kiêu cầm chân Trình Văn, khiến cho lão không có cơ hội đe dọa Lục Thư Thanh ở bên bờ sông nữa.

 

Không phải Lục Thư Thanh chưa từng thấy máu, nhưng cậu thật sự chưa bao giờ chứng kiến đao quang kiếm ảnh dữ dội nơi chiến trường - ngay cả cái chết, cậu cũng chỉ từng được đồng cảm qua lời kể.

 

Cậu quỳ sụp xuống đất, muốn rút tên ra nhưng lại không biết phải ra tay từ đâu, chỉ biết luống cuống lẩm bẩm gọi: "Thúc phụ..."

 

Lục Lệnh Chương hé mắt: "Đừng phí công vô ích, ta vốn đã là người sắp chết. Có trị được vết thương cũng không giải được độc."

 

Lục Thư Thanh điên cuồng lắc đầu: "Dì con, còn có Tần thái y nữa, bọn họ đều rất giỏi y thuật, nhất định sẽ có cách! Họ nhất định tìm ra thuốc giải độc để cứu thúc phụ!"

 

Lục Lệnh Chương cố gắng kéo ra một nụ cười nhạt nhòa: "Nếu như thật sự có thuốc giải, làm sao chúng ta có thể định tội giết vua cho Lang Gia Vương thị được đây?"

 

"Thanh Nhi," gã khẽ gọi nhũ danh của Lục Thư Thanh, "Hôm nay xem như thúc phụ đã trả xong ân tình hoàng tẩu đã từng bảo vệ năm xưa rồi."

 

Nước mắt Lục Thư Thanh lập tức trào ra.

 

Giữa tầm nhìn mông lung, thấy Lục Lệnh Chương khẽ nâng tay lên, cậu vội vàng cúi người xuống, ghé sát tai vào bên môi đối phương, lắng nghe gã đứt quãng nói vài câu cùng hơi thở mong manh.

 

Cậu giữ nguyên tư thế quỳ thật lâu, lâu đến nỗi cơ thể trong tay đã mất dần độ ấm, và bên tai cũng chẳng còn âm thanh nào nữa.

 

Cuối cùng, Lục Thư Thanh mới đờ đẫn đứng dậy, lảo đảo đi về phía bờ sông nơi cha mẹ cậu và quần thần đang đứng, thẫn thờ nói:

 

"Bệ hạ, băng hà..."

 

Đám đông thoáng chốc im lặng như chết, rồi bất ngờ bùng nổ thành những tiếng than thở và bàn tán xôn xao. Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn ấy, chẳng rõ là vị tướng quân hay thượng thư nào bất chấp lễ nghi xông lên nắm lấy tay cậu dò hỏi: "Thế tử, trước lúc ra đi, bệ hạ đã dặn dò ngài điều gì?"

 

Thật ra ở đây chẳng có ai không quan tâm đến vấn đề này.

 

Họ đều cho rằng Lục Lệnh Chương nhất định đã để lại lời dặn về việc truyền ngôi, về âm mưu của phủ Tướng, toan tính của Thái hậu hoặc là bí mật nào đó đủ sức xoay chuyển cả triều đình và hậu cung - giống như những chuyện động trời đã được phơi bày ra ánh sáng ngày hôm nay. Người người chen chúc nhào đến trước mặt Lục Thư Thanh, tranh nhau hỏi dồn, thế tử, bệ hạ có để lại di chiếu gì không?

 

Bất chợt, Lục Thư Thanh cảm giác bản thân bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lại. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi tiếng ồn ào cùng với chân tướng đều bị ngăn cách, đến khi hoàn hồn, cậu mới nhận ra mình đã đang ở trong lòng cha mẹ rồi.

 

Mặt cậu kề sát vào hõm vai của mẹ, còn vòng tay ôm trọn lấy lưng cậu chính là vòng tay của cha.

 

Hai mắt Lục Thư Thanh lại bắt đầu nhòe đi, chậm rãi nghĩ: Trên đời này chỉ có mỗi mình cậu biết rõ, thật ra thúc phụ chẳng hề nói những lời đó.

 

Lục Lệnh Chương chỉ nhẹ nhàng, chầm chậm kể cho cậu nghe rằng: "Khi con còn nhỏ... Thúc phụ cũng chưa lớn lắm. Có một ngày, ta nhìn thấy Ngô nương nương ôm con ngồi dưới bóng râm của cây mai ở Tây cung, hoàng huynh và hoàng tẩu ngồi cạnh bên, trò chuyện giải sầu với bà ấy."

 

"Cô con thì ôm Ninh Ninh ngồi trên bệ đá hồ Thái Dịch, cầm nhánh liễu đan giỏ..."

 

"Khi ấy ta rất muốn qua đó, nhưng ta biết rõ mình không thể... Các con là người một nhà."

 

"Thanh Nhi, các con mới là người một nhà."

 

Đây là những lời cuối cùng của Lục Lệnh Chương.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.