《 26.2 》 Khi Tạ Cánh tỉnh lại đã là cuối tháng Chạp, năm Trinh Hữu thứ mười bảy sắp kết thúc. Đợt sốt phong hàn kéo dài lần này có lẽ là trận ốm nặng nhất trong đời y, phải gần hai mươi ngày Tạ Cánh mới gắng gượng ngồi dậy được, tựa người vào đầu giường nghỉ ngơi. Nhưng người tỉnh rồi mà tâm vẫn chưa tỉnh, từ sáng đến tối y cứ đờ đẫn nhìn vào khoảng không, ít nói ít cười. Ngân Trù nhìn thấy mà hoảng, cứ như quay lại quãng thời gian vô tri vô giác lúc y vừa sinh Lục Thư Thanh. Lục Thư Thanh lo lắng cho mẹ, buổi tối muốn ở bên cạnh y, Tạ Cánh bèn ôm cậu ngủ, cũng không hỏi Lục Lệnh Tùng đã đi đâu; Lục Thư Ninh chạy đến đòi bế, Tạ Cánh cũng ôm em vào lòng, hai người lẳng lặng dựa sát nhau cả nửa ngày trời. Tin tức Lục Lệnh Tùng xuất kinh trong đêm, dẫn ba ngàn binh mã tiến về Hoài Bắc bình loạn vừa lan truyền đã lập tức dấy lên sóng gió. Các triều thần tùy theo mức độ thân sơ với Vương phủ mà chia thành hai phe ý kiến trái ngược nhau. Một phe phản đối, cho rằng Chiêu Vương bất trung bất hiếu, chưa đợi đến khi tang lễ tiên đế kết thúc đã bỏ mặc trọng trách hiếu tử để đi xa, chưa kể còn tự ý nuôi binh mà không thông qua Binh bộ, đúng là lòng dạ khó lường. Trái lại, phe ủng hộ nói rằng bạo loạn ở Hoài Bắc đã kéo dài nhiều tháng không dứt, Chiêu Vương ra tay bình loạn là gánh vác nỗi lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848760/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.