🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 26.2 

Khi Tạ Cánh tỉnh lại đã là cuối tháng Chạp, năm Trinh Hữu thứ mười bảy sắp kết thúc.

 

Đợt sốt phong hàn kéo dài lần này có lẽ là trận ốm nặng nhất trong đời y, phải gần hai mươi ngày Tạ Cánh mới gắng gượng ngồi dậy được, tựa người vào đầu giường nghỉ ngơi. Nhưng người tỉnh rồi mà tâm vẫn chưa tỉnh, từ sáng đến tối y cứ đờ đẫn nhìn vào khoảng không, ít nói ít cười. Ngân Trù nhìn thấy mà hoảng, cứ như quay lại quãng thời gian vô tri vô giác lúc y vừa sinh Lục Thư Thanh.

 

Lục Thư Thanh lo lắng cho mẹ, buổi tối muốn ở bên cạnh y, Tạ Cánh bèn ôm cậu ngủ, cũng không hỏi Lục Lệnh Tùng đã đi đâu; Lục Thư Ninh chạy đến đòi bế, Tạ Cánh cũng ôm em vào lòng, hai người lẳng lặng dựa sát nhau cả nửa ngày trời.

 

Tin tức Lục Lệnh Tùng xuất kinh trong đêm, dẫn ba ngàn binh mã tiến về Hoài Bắc bình loạn vừa lan truyền đã lập tức dấy lên sóng gió. Các triều thần tùy theo mức độ thân sơ với Vương phủ mà chia thành hai phe ý kiến trái ngược nhau. Một phe phản đối, cho rằng Chiêu Vương bất trung bất hiếu, chưa đợi đến khi tang lễ tiên đế kết thúc đã bỏ mặc trọng trách hiếu tử để đi xa, chưa kể còn tự ý nuôi binh mà không thông qua Binh bộ, đúng là lòng dạ khó lường. Trái lại, phe ủng hộ nói rằng bạo loạn ở Hoài Bắc đã kéo dài nhiều tháng không dứt, Chiêu Vương ra tay bình loạn là gánh vác nỗi lo cho nước nhà, phân ưu với Hoàng đế bận trăm công nghìn việc, dù không thể không trách cứ, nhưng cũng không cần quá khắt khe.

 

Ban đầu, thế lực hai phe coi như ngang nhau, nhưng thời gian qua đi, đội quân "Hổ Sư" ngang tàng ra đời này thế như chẻ tre, không chỉ nhanh chóng dẹp yên quân phản loạn, mà còn hợp nhất đám phản quân tốt xấu lẫn lộn ở các nơi ấy vào quân ngũ, nhân số tăng lên rõ ràng trông thấy, hơn nữa lại còn nhận được lòng biết ơn của quan dân nhiều châu quận ở bờ Bắc sông Hoài.

 

Đến nước này rồi, nếu như trị tội "loạn đảng", chỉ sợ triều đình cũng sẽ lâm vào thế bí.

 

Tân đế đăng cơ, điều nên làm nhất vào thời điểm này chính là trấn an trong ngoài, mua chuộc lòng dân, nỗ lực duy trì ổn định. Cuối cùng, Lục Lệnh Chương ra mặt ban chiếu trao hổ phù cho Chiêu Vương, cấp phát một chút quân phí tượng trưng, thậm chí còn phong tặng danh hiệu cho sinh mẫu của Chiêu Vương là Ngô Thái phi coi như khen thưởng – tóm lại, đó được xem như sự thừa nhận công khai về tính hợp pháp của việc thành lập Hổ Sư.

 

Nhưng điều này không có nghĩa là phủ Chiêu Vương ở kinh thành có thể sống yên ổn.

 

Nhờ đan thư thiết khoán, Tạ Cánh đã được phán vô tội, theo lý y có thể tự do hành động. Nhưng Vũ Lâm Vệ bị nhà họ Vương bày mưu đặt kế, lấy cớ Tạ Cánh đã bị phế truất, không còn tư cách dùng thân phận Chiêu Vương phi để ở lại Vương phủ nữa, ba phen bốn bận tìm đến tận cửa, lấy danh nghĩa "thay mặt Chiêu Vương điện hạ thanh lý môn hộ" để ép đuổi y ra khỏi phủ.

 

Mấy ngày liên tục, bác Chu và Ngân Trù đều dẫn theo gia đinh ra chặn lại, đôi bên tranh chấp bên ngoài sảnh trước, che giấu kín kẽ mọi chuyện với nội viện. Họ không muốn để Lục Thư Thanh thân là thế tử phải đối diện trực tiếp với cuộc tranh đấu quyền lực, rước họa vào thân này, càng không muốn Tạ Cánh phiền muộn thêm nữa.

 

Mãi đến khi Lục Lệnh Chân nhân lúc mọi người đang khóc tang lẻn đến phủ Chiêu Vương, nàng mới trông thấy cảnh tượng trước mắt.

 

Mặc cho tên Giáo úy cầm đầu đe dọa, uy h**p thế nào, bác Chu vẫn chỉ đứng khoanh tay trên bậc thềm với vẻ mặt điềm tĩnh, phía sau ông là đám gia đinh cầm đao nghiêm nghị đứng thẳng, không lùi dù chỉ nửa bước.

 

Lục Lệnh Chân lạnh lùng quan sát một lúc, rồi bỗng nhiên nhấc chân đá văng tên lính chắn trước mặt mình, sau đó thẳng tay gạt đám người xung quanh sang một bên, rút chiếc roi giấu trong tay áo quất mạnh hai cái, đánh thẳng vào lưng tên Giáo úy.

 

Giáo úy đau đớn ngã nhào sang một bên, vừa hoảng vừa giận chửi một tiếng, nhưng quay đầu lại đã thấy Lục Lệnh Chân đứng trên cao nhìn xuống mình bằng ánh mắt lạnh lẽo, gã sững sốt, lắp bắp hỏi: "Trưởng công chúa?! Người, sao người lại đến đây..."

 

"Ngươi hỏi ta?" Lục Lệnh Chân lạnh lùng bật cười. "Ngươi ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám hỏi ta? Ngay trong thành Kim Lăng này, dưới chân thiên tử, bà cô này muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đến lượt con chó cậy thế chủ nhà ngươi ở đây lắm mồm hay sao?"

 

Hai mắt nàng sáng rực như đuốc, quét nhìn lần lượt từng quan tướng Vũ Lâm Vệ, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi là cái thá gì mà dám kêu gào làm loạn trước cửa phủ Chiêu Vương? Nếu chán làm việc rồi thì đừng nghĩ đến cái đầu trên cổ nữa, cứ việc đến tìm ta, chúng ta từ từ tính!"

 

Ngôi sao hung tính tình nóng nảy kiêu ngạo như lửa đây, ở trong kinh thành ngay cả tân đế cũng phải nể nàng ba phần. Huống hồ nàng lại là em gái ruột của "công thần" Chiêu Vương. Vũ Lâm Vệ đã nghe danh từ lâu, cũng biết rõ nếu dám đối đầu với Trưởng công chúa giữa đường giữa xá thế này thì chỉ có nước bị người đời chỉ trích, về phủ Tướng cũng khó mà ăn nói.

 

Thế là bọn họ không dám chọc giận Lục Lệnh Chân thêm nữa, vội vàng dập đầu tạ tội rồi xám mặt rút lui.

 

Bác Chu thở dài một hơi, hành lễ chào Lục Lệnh Chân: "Hôm nay may nhờ có công chúa giải vây, nếu không chẳng biết chúng còn muốn lắm miệng bao lâu nữa. Vương phi đang ở trong viện nghỉ ngơi rồi, mong công chúa bớt giận, ít nhiều cũng đừng tỏ ra bực tức nữa, đừng để Vương phi nhìn ra manh mối gì."

 

Lục Lệnh Chân uống một chén trà xanh nhỏ để hạ lửa, sau đó đi đến nội viện, thị nữ ở trong noãn các thấy nàng, nhỏ giọng nói: "Công chúa ngồi chơi một lát, Vương phi vừa ngủ trưa dậy, tôi đi báo với người một tiếng. Nhưng dạo này Vương phi cứ buồn bã ủ dột, sợ là..."

 

Lục Lệnh Chân lắc đầu, bước hai bước đến đứng trước cửa, cất giọng nói: "Anh ơi, là em, Chân Chân đây. Nếu anh sợ gặp mặt lại đau lòng, vậy thì không gặp cũng không sao, anh nghe em nói là được. Hổ Sư thiện chiến, hiện giờ rất được lòng dân chúng ở Hoài Bắc; Thanh Nhi và Ninh Ninh mỗi ngày đều vào cung giữ đạo hiếu, có em và mẹ trông chừng rồi; trước khi đi anh trai có giao cho em một đội quân, khoảng chừng ngàn người, đặt tên là Hạc Vệ, phủ Tướng có gây khó dễ, em cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, để mặc cho chúng chém giết đâu. Huống chi còn có chị Tiêu và Tuyên Thất hỗ trợ, anh hãy cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng."

 

Nàng dứt lời, chỉ chốc lát sau, cửa được đẩy ra từ bên trong, Ngân Trù bước ra chào: "Không phải Vương phi không muốn gặp công chúa, chỉ là nay người đã trở thành hậu nhân của tội thần, lại đã chẳng còn thân phận, chỉ sợ lén lút gặp mặt sẽ mang đến phiền toái cho công chúa."

 

"Mấy bộ váy áo lụa này là đồ mới may xong, vốn định cuối năm mang đến cho công chúa. Vương phi nói người mặc màu đỏ là đẹp nhất, chỉ là áo tang còn đây, mặc lên cũng không phù hợp, mong công chúa cứ tạm thời giữ lấy, chờ ngày sóng yên biển lặng, chắc chắn sẽ có cơ hội mặc thôi."

 

Cô đặt những bộ trang phục hoa lệ vào tay Lục Lệnh Chân, nói tiếp: "Vương phi nhờ tôi chuyển lời, công chúa ở trong cung cũng nên hành động cẩn thận, bảo vệ bản thân và thái phi cho tốt, nhất định phải chu toàn mọi thứ, sống bình an cả đời."

 

Lục Lệnh Chân nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép hờ, chóp mũi cay xè – Tạ Cánh đang ở phía sau cánh cửa kia, thậm chí nàng có thể nhìn thấy được hình bóng mờ nhạt của y, nhưng cánh cửa này mỏng như gang tấc mà cũng dày tựa trời xa, ngăn cách giữa họ là nghìn trùng núi hận mới cất, là thù cũ kết thành vạn sông.

 

Cuối cùng, nàng chỉ nói: "Anh à... Em đi đây."

 

Từ phủ Chiêu Vương về cung, Lục Lệnh Chân cưỡi ngựa phi nhanh một mạch, đến trước Công Xa môn thì xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho tên nội giám bên cạnh, đang định đi vào tìm mẹ thì chợt thấy một tờ giấy từ trong bọc hành lý đựng quần áo rơi ra, xoay vòng rồi đáp xuống chân nàng.

 

Lục Lệnh Chân cúi người nhặt lên, nét mực Khứ Hà thể hãy còn mới, hóa ra là mấy câu thơ khuyết mà Tạ Cánh vừa mới vội vàng viết rồi giấu vào y phục gửi đến nàng. Lục Lệnh Chân khẽ ngâm: "... Tân nương mới về phủ, em chồng dìu đến giường. Nay buộc phải rời phủ, cô bé đã lớn khôn. Tận tâm chăm sóc mẹ, nương tựa nhau mà sống. Mồng bảy cùng ngày chín, vui đùa chớ lãng quên..."

 

... Vui đùa chớ lãng quên.

 

Lục Lệnh Chân vẫn còn nhớ rõ ngày anh trai và anh dâu thành hôn, trên áo cưới của Tạ Cánh có thêu hình chim công uốn lượn bằng chỉ vàng. Nay đã phải tiễn đưa chim công bay xa, chẳng biết nó sẽ dừng chân nơi nào, càng không biết ngày sau liệu có còn cơ hội gặp lại hay không.

 

Nàng nắm chặt tờ giấy trong tay, lảo đảo từng bước đi dọc theo vĩnh hạng tiến vào cung, vừa hay gặp kiệu liễn của Lục Lệnh Chương đang đi ngược lại.

 

Lục Lệnh Chương ngạc nhiên nhìn nàng, sai người dừng kiệu, khẽ hỏi: "Hoàng tỷ làm sao thế này?"

 

Lục Lệnh Chân bất chợt hoàn hồn, đưa tay lên sờ mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, trên mặt nàng đã vương đầy nước mắt.

 

"Không sao," nàng chậm rãi lắc đầu, giương mắt lên nhìn Lục Lệnh Chương trên kiệu, "...Chị không sao."

 

Quốc tang trước mắt, tất cả mọi thứ đều được giản lược, theo sát sau đó là năm mới, cũng chẳng ai dám gióng trống khua chiên ăn mừng.

 

Dù vậy, Tạ Cánh vẫn lệnh cho nhà bếp nấu chè trôi nước, chia cho tất cả nô bộc và thị nữ trong phủ ăn cùng, sau đó kết toán lương bổng, tiền thưởng trong nửa năm như thường lệ, rồi cho rời kinh về nhà đoàn viên, không cần ở lại kinh thành, cuối cùng bảo những người còn lại tự lui xuống nghỉ ngơi. Vương phủ ít đi hơn phân nửa nhân khẩu, để lại bầu không khí thê lương mà đau đớn không sao tả nổi.

 

Cơ thể của Tạ Cánh vẫn còn đang yếu, y khoác áo trên vai ngồi trong noãn các, vây quanh lồng xông hương dùng bữa cùng với Ngân Trù và hai đứa trẻ.

 

Thấy Lục Thư Thanh không gắp thêm thức ăn mà chỉ yên lặng ăn mì trong tô trước mặt, Tạ Cánh vô thức nhắc cậu: "Con chừa bụng đi, một lát nữa còn có..."

 

Y nói đến đây thì sững sốt, những người còn lại cũng dừng đũa, nhìn y muốn nói lại thôi. Một lát nữa còn có cái gì? Mọi năm, món sủi cảo hoa mai hấp của Lục Lệnh Tùng đều sẽ được mang lên cuối cùng, nhưng trong "tiệc" lúc này lại không có Lục Lệnh Tùng, hiển nhiên cũng không có sủi cảo hoa mai hấp,

 

Tạ Cánh bỗng nhiên cảm giác cổ họng mình nghẹn ứ lại, y giật run người, ăn không nổi nữa.

 

Y vẫn luôn mặc kệ cơn mê man do bệnh tật làm tê liệt đầu óc mình, cố hết sức không nghĩ đến người thân đã bị tàn sát, không nghĩ đến Lục Lệnh Tùng đang tha hương nơi đất khách. Ngõ Ô Y không còn trước mắt, chốn thương tâm như phủ Chiêu Vương lại bầu bạn với y sớm tối.

 

Nơi đây từ bàn ghế đến cỏ cây, từ ao đài quán tạ đến màn thêu bình phong... Không có nơi nào thiếu vắng bóng dáng của Lục Lệnh Tùng, không nơi nào là không có dấu vết chung sống của y và Lục Lệnh Tùng. Đêm tân hôn năm ấy, y nói với Lục Lệnh Tùng: "Nhưng đây là nhà của anh." Vậy mà hớp mắt đã mười năm trôi qua, nơi này giờ đã thực sự trở thành nhà của y, nhưng người cho y ngôi nhà ấy giờ đang ở nơi nào?

 

Bữa cơm tất niên trôi qua trong vắng lặng, mỗi người đều ôm tâm sự riêng. Sau khi dọn dẹp bát đũa, bác Chu bước vào, nói: "Vương phi, quản sự phủ Thái phó tới, nói rằng Thái phó biết Vương phi khó nguôi ngoai, sợ người bất tiện không có chỗ để tế bái, cho nên mang mấy thứ này đến, mong rằng Vương phi có thể vơi bớt nỗi đau nhớ người nhà, nén lại đau buồn, thương lấy bản thân."

 

Tạ Cánh nhận lấy xem, kia đều là tiền giấy vàng mã, đồ dùng đốt khi cúng tế. Ngày lễ tết vốn luôn là dịp cúng bái tổ tiên và người thân đã khuất, nhưng mà giờ đây chẳng ai cho phép y thờ cúng một dòng họ phản nghịch mang tội dòm ngó ngôi vua nữa.

 

Y nhất thời nghẹn lời, rất lâu sau mới nói với bác Chu: "Phiền bác giúp ta truyền lời, chúc thầy sức khỏe an khang, sau khỏi bệnh, nếu có thời gian ta nhất định sẽ đích thân đến nhà, bái tạ thầy ngày đó đã giúp ta gặp được cha anh."

 

Chờ đêm muộn, Tạ Cánh mới dắt theo Lục Thư Thanh lặng lẽ đi ra nhà sau, tìm một nơi hẻo lánh ít gió, đốt sạch tất cả những món giấy tiền vàng mã kia.

 

Giao thừa năm Trinh Hữu thứ mười bảy không có tuyết, cũng chẳng phải năm được mùa. Tạ Cánh lại nhớ đến nguyện vọng mà y đã từng cầu trong năm cũ kia – lời khẩn cầu chỉ giản đơn như vậy thôi, đó mà cũng gọi là lời cầu nguyện xa xỉ hay sao? Thứ mà cha và anh đã nhường cho y, món quà may mắn mà y muốn nhận được chỉ là một đồng tiền nho nhỏ, nào phải là cơ hội một mình sống sót, còn cả nhà thì chết thảm đâu chứ!

 

Đống lửa sáng bừng nóng hừng hực chẳng giống như pháo hoa đẹp mắt, rực rỡ rồi lại lạnh buốt. Trận hỏa hoạn năm Trinh Hữu thứ mười sáu đã sớm tàn, đốt sạch nhà y chẳng chừa lại gì.

 

"Mẹ ơi," Lục Thư Thanh bỗng gọi y, "Mẹ cũng sẽ bỏ bọn con mà đi sao?"

 

"Trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn cả," Tạ Cánh đáp, "Con của mẹ, thân thể mẹ cũng là phàm thai, cuối cùng rồi sẽ có ngày rời xa con thôi."

 

Lục Thư Thanh bỗng nhiên quay lưng lại ôm lấy eo mẹ, lẳng lặng vùi mặt vào lồng ngực của y.

 

"Sao thế?" Tạ Cánh khẽ v**t v* gáy cậu.

 

Lục Thư Thanh chỉ nhỏ giọng nói: "Lạnh ạ."

 

Ngân Trù đang chờ ở nhà chính, thấy Tạ Cánh trở về từ nhà sau, cô bước lên đón đầu: "Mấy ngày trước lúc Vương phi còn hôn mê, lúc dọn dẹp giường người hầu đã tìm thấy cái này ở dưới gối, chắc là mấy lời mà điện hạ để lại cho người trước khi đi."

 

Cô đưa lá thư của Lục Lệnh Tùng cho Tạ Cánh, "Lúc ấy tôi sợ Vương phi đau lòng hại sức cho nên cất lại trước. Mấy nay thấy người đã bình tâm đôi chút, nếu Vương phi cảm thấy buồn, chẳng bằng dành ít thời gian đọc thư xem."

 

Tạ Cánh không ngờ Lục Lệnh Tùng sẽ để lại lời gì cho y, trước giờ khi từ biệt nhau họ chưa bao giờ làm chuyện này. Bởi vì luôn tin chắc vào khả năng gặp lại, cho nên không có điều gì cần nói ngay, cũng không có ngày nào là không thể đợi được, chẳng cần rườm rà, cứ việc đợi đến ngày gặp lại rồi nói cũng chưa muộn. Trừ phi ——

 

Sẽ không còn ngày gặp lại nữa.

 

Trong lòng Tạ Cánh đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, y cúi đầu xuống, chăm chú đọc xem Lục Lệnh Tùng đã viết những gì:

 

"Ta đã khởi hành đến tả Hoài nơi xa, e rằng ngày gặp lại khanh hãy còn xa ngút ngàn. Bệnh tình lần này hung hiểm hơn bao giờ hết, khanh nhất định phải nghe kỹ lời dặn của Ngân Trù, mặc thêm áo, bớt lo nghĩ, đừng kén ăn. Thay ta yêu thương các con ngàn vạn lần, thiết tha mong nhớ!"

 

"Khởi hành vội vã, chưa kịp chờ khanh tỉnh lại, trong lòng đầy áy náy, những lời từ tận đáy lòng đều gửi vào lời thầm thì bên tai. Nếu khanh nằm ngủ, nghe thấy tiếng ai thì thầm căn dặn bên gối thì chẳng phải ai khác đâu, mà chính là nỗi vấn vương sâu đậm của ta đã theo khanh vào trong mộng đấy!"

 

"Được voi đòi tiên là bản tính con người. đã có mười năm, liền mong trăm năm; đã kết tóc xanh, liền mong bạc đầu; đã được đời này kiếp này, liền mong đời đời kiếp kiếp. Đêm nay ly biệt chẳng biết lành dữ, nếu ngày sau gặp lúc nguy khốn, may mắn thì da ngựa bọc thây, ta sẽ ở suối vàng đợi khanh bảy mươi năm; nếu chẳng may chôn thân nơi sa trường, thì trời đất mênh mang, nơi đâu cũng là chỗ chôn xương."

 

Ngân Trù đã lặng lẽ lui ra từ lâu, để lại một mình Tạ Cánh đứng dưới hành lang, cả người y run lên bần bật, tay chẳng cầm vững được giấy. Ánh trăng giữa trời cao rọi xuống sân nhà, hắt sáng lên những lá cờ tang treo cao bốn phía, mai trắng nở rộ, tỏa hương thanh khiết ngàn dặm, đây chính là "đêm tuyết" chỉ thuộc về phủ Chiêu Vương.

 

Ánh mắt y dừng lại trên những dòng thư cuối cùng:

 

"Ta khanh bên nhau trọn vẹn mười xuân, buồn vui nhân thế trăm vị, ta đều đã cùng khanh nếm trải từng thứ, dù chết cũng không hối tiếc."

 

"Từ đây gió sương mưa tuyết đất Kim Lăng, nơi nào khanh đi đến, hồn ta mãi theo sau."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.