🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 26.3 

Tạ Cánh xốc màn, nhẹ nhàng leo lên giường, kéo chăn đắp kín cho Lục Thư Thanh, cậu xoay mặt vào bên trong, chân hơi co lại, đã ngủ say rồi.

 

Sau đó y trở mình nằm xuống, hai mắt mở to nhìn trân trân lên chóp màn. Chiếc màn này từ lâu đã không còn là màn đỏ thêu hoa lựu ngày đại hôn của y và Lục Lệnh Tùng nữa. Năm mười sáu tuổi, y cũng nằm như thế này, trên chiếc giường này, nhưng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

 

Trong lúc sốt cao, đúng là Tạ Cánh có nghe thấy ai đó ghé vào tai mình nói chuyện, nhưng y cứ ngỡ đó là mơ hay chỉ là tưởng tượng. Đối phương từng gọi tên y, muốn y phải "sống", cứ thế lặp đi lặp lại mãi, ngay cả trong cơn mê man, Tạ Cánh cũng vô thức cảm nhận được sự lo lắng của hắn.

 

Hóa ra đó là Lục Lệnh Tùng. Thật ra cũng chỉ có thể là Lục Lệnh Tùng.

 

Bọn họ đều muốn y sống tiếp, nhưng sống còn khó hơn chết nhiều. Khi cuộc hành hình dưới cầu Chu Tước kết thúc, cuối cùng y cũng gục ngã sau ba ngày không ngủ không nghỉ, một giây trước khi mất đi ý thức, hình ảnh đầu của cha và anh vẫn in sâu trong đáy mắt. Khoảnh khắc ấy y chỉ một mực nghĩ đến cái chết.

 

Dù đã được cứu về Vương phủ dưỡng bệnh, suy nghĩ này vẫn thường xuyên lóe lên trong đầu y - cho đến khi đọc xong bức thư đó.

 

Với sự hiểu biết của Tạ Cánh về Lục Lệnh Tùng, y có thể không chút do dự nói rằng, Lục Lệnh Tùng đã viết nó như một bức di thư.

 

Lục Lệnh Tùng là một người đặc biệt như vậy, trước khi đưa ra quyết định, đôi khi hắn sẽ tỏ ra do dự, tự ti, thậm chí nhu nhược; nhưng một khi đã quyết định xong, ý chí và năng lực thực thi mạnh mẽ của hắn lại khiến người ta phải kinh sợ. Tạ Cánh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy - dù tình cảm trong bức di thư nặng tựa ngàn cân, nhưng khi viết nó, Lục Lệnh Tùng chắc chắn vẫn điềm nhiên như không, chẳng điều gì có thể ngăn cản hắn bước tiếp trên "con đường" đã chọn, kể cả cái chết.

 

Rất không may, dù có được quay trở lại trăm ngàn lần, Tạ Cánh vẫn sẽ tâm phục khẩu phục trước khí phách ấy. Từ nhỏ y đã mắt cao hơn đầu, ngạo mạn chẳng coi ai ra gì, vậy mà lại nguyện ý làm vợ, làm em, làm bề tôi, tận tụy theo sát Lục Lệnh Tùng bao nhiêu năm trời, chỉ vì hai điều, đó là sự "dứt khoát" lạnh lùng với mọi việc và sự "tàn nhẫn" thành thạo với con người của Lục Lệnh Tùng.

 

Vì vậy, Tạ Cánh không thể suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, an nhiên sống trong đau khổ và hối hận, để mặc Lục Lệnh Tùng một mình l**m máu trên lưỡi đao, mạo hiểm vì cả nhà được.

 

Báo thù có lẽ là chuyện viển vông, không biết tự lượng sức mình, nhưng ít nhất Tạ Cánh biết phải bắt đầu từ đâu - ngòi nổ dẫn đến tai họa của nhà họ Tạ chính là lô ngọc Lam Điền bất ngờ xuất hiện, cùng món lễ vật đột ngột được đưa tới vào thời điểm đáng ngờ của Hà Cáo.

 

Ngọc Lam Điền được khai thác trong vùng đất thuộc phạm vi Ung Châu, cũng chính là nơi Hà Cáo đang nhậm chức. Khoảng cách từ kinh thành đến nơi đó xa hơn nghìn dặm, nếu không có khoái mã hay xe thuận gió, chỉ dựa vào khả năng của bản thân y, có lẽ phải mất hơn nửa năm mới có thể đến nơi.

 

Tạ Cánh không sợ hành trình dài bôn ba, chỉ sợ nếu y rời đi, để lại các con bơ vơ ở Vương phủ, thì đêm đêm làm sao có thể yên giấc?

 

Nhưng làm cách nào để đưa bọn trẻ rời kinh? Chưa chắc y đã được phép đưa chúng ra khỏi kinh thành - Lục Thư Thanh gần như chắc chắn không thể; nhưng dù có đưa đi được, y cũng tay không tấc sắt, Phi Quang chẳng rõ đã ở đâu, y tự bảo vệ mình còn không nổi, huống chi là che chở con của mình? Bao năm nay ở trong kinh, ngoại trừ ăn không ngồi rồi, củi gạo dầu muối chẳng đụng tay, đạo lý đối nhân xử thế lại như tờ giấy trắng, y có thể làm được việc gì để nuôi con, che chở chúng khỏi mưa giông bão táp đây?

 

Sau gần một tháng kể từ khi tận mắt chứng kiến người thân bị tàn sát mà bản thân lại bất lực không thể cứu giúp, cảm giác tuyệt vọng sâu sắc và bất lực rốt cuộc cũng chậm rãi nhấn chìm Tạ Cánh.

 

Bên tai vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, Lục Thư Thanh trở mình trong cơn mơ, cậu chẳng hề hay biết gì, chỉ vô thức kéo lấy một cánh tay của Tạ Cánh lại, đặt ngang ra rồi mơ màng gối đầu lên đó, còn dụi đầu vào lòng mẹ vài cái.

 

Trong bóng tối, Tạ Cánh sững sờ, cảm giác chua xót chợt dâng lên như thể ngâm mình trong nước mơ chua, như thế này, bảo y làm sao nhẫn tâm rời đi được đây?

 

Mùng một tháng Giêng, tân đế Lục Lệnh Chương đăng cơ tế trời, đổi niên hiệu thành Cảnh Dụ. Bởi vì gã chỉ mới mười sáu tuổi, chưa làm lễ gia quan, vậy nên Thái hậu Vương thị và Hữu tướng Vương thục đã cùng nhau phụ chính.

 

Xét đến bài học khi bị Lục Lệnh Chân quất roi trước đó, lần này khi quay trở lại đứng trước cửa phủ Chiêu Vương, Vũ Lâm Vệ đã mang theo vũ khí, rõ ràng đến với ý đồ bất thiện.

 

Có lẽ vì Lang Gia Vương thị cầm quyền đã trở thành thế cục không thể lay chuyển, lại có ngoại thích của thiên tử chống lưng nên tên Giáo úy gan to hơn hẳn. Dù sao bọn chúng cũng không đến giết người phóng hỏa, chỉ là đuổi một phế phi bị Chiêu Vương đích thân phế bỏ mà thôi. Lục Lệnh Tùng trở về có truy cứu trách nhiệm thì liệu có thể gây lên sóng gió gì chăng?

 

Vì vậy lần này gã hoàn toàn bỏ qua kiểu cách "trước lễ sau binh", trực tiếp dẫn người phá cửa xông vào, một đường thẳng tiến không chút kiêng dè.

 

Gia đinh có người về quê chưa trở lại, nhất thời không thể tập hợp đầy đủ. Bác Chu dẫn theo một đám gia nhân và nha hoàn ùa ra, cố gắng ngăn bọn chúng lại dưới sảnh chính. Ngân Trù và Lục Thư Thanh đang ở trong phòng thuốc, nghe thấy động tĩnh, cuối cùng vẫn không tránh khỏi phải đối mặt với cuộc xung đột này.

 

Ngân Trù lập tức chắn trước người cậu, quát lớn: "Dám mang binh khí xông vào Vương phủ, các ngươi điên rồi sao?"

 

Tên Giáo úy cợt nhã: "Cô nương nói chuyện thật nực cười, nếu bọn ta vào đây bị coi là xông vào trái phép, thì tội thần họ Tạ ở lại đây suốt nửa tháng nay, chẳng phải đã trở thành con tu hú cướp tổ rồi sao?"

 

"Phế lập Vương phi là chuyện riêng của phủ Chiêu Vương," Bác Chu lên tiếng, "Dù muốn đuổi người đi, thì cũng phải do điện hạ đích thân ra lệnh mới đúng. Tùy tiện can thiệp vào việc nhà của thần tử, chẳng lẽ đây chính là sách lược phụ chính mà Vương tướng của chúng ta muốn dùng hay sao?"

 

Giáo úy khựng lại, bản thân gã làm oai thì không sao, nhưng lại không dám để phủ Tướng bị vướng vào lời đàm tiếu như vậy. Gã đảo mắt nhìn đám gia nhân: "Các ngươi ai nấy đều ra sức che chở cho y như thế, thật khiến ta cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ... Cái gọi là phế truất Vương phi, thực chất chỉ là chiêu trò lá mặt lá trái của điện hạ, mượn cớ che mắt người đời để lén lút nuôi dưỡng tội nhân trong Vương phủ hay sao?"

 

Lời này nói trúng nỗi lòng của mọi người, nhất thời không ai dám manh động, Giáo úy thấy vậy, đắc ý nói: "Nếu chuyện này là thật, vậy thì ta phải bấm báo lên bệ hạ và Vương tướng, xin các ngài tra rõ một phen. Ai biết chừng, Trưởng công chúa cũng có phần tham gia vào đấy."

 

Lục Thư Thanh đẩy nhẹ Ngân Trù một cái, cô quay sang, chỉ nghe cậu nói: "Dì à, để con lên."

 

"Thanh Nhi, con..."

 

Lục Thư Thanh chỉ lắc đầu, cậu băng qua đám hạ nhân Vương phủ đang che chắn trước mặt mình, chậm rãi bước ra bậc thềm, chẳng chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giáo úy: "Nghe khẩu khí của đại nhân, dường như đây không phải lần đầu tiên ngươi đến phủ nhỉ? Chẳng lẽ Trường sử, Tham quân, Giám thừa Vũ Lâm Vệ đều chết cả rồi nên mới phái một tên Giáo úy nhỏ bé đến hỏi chuyện ta sao? Ta là thế tử Chiêu Vương được tiên đế thân phong, Vũ Lâm Vệ bất kính với ta như vậy, chẳng phải đã đặt thể diện của tiên đế và thiên gia dưới chân rồi sao?"

 

Tên Giáo úy kia mới được đề bạt không lâu, trước đó chưa từng có cơ hội nhận diện Lục Thư Thanh, ban đầu gã hoàn toàn không để đứa trẻ này vào mắt, mãi đến khi nghe cậu nói xong, gã mới ngập ngừng lùi lại vài bước, miễn cưỡng hành lễ, nhưng giọng điệu vẫn rất coi thường: "Thế tử thứ tội, không phải Vũ Lâm Vệ khinh thường quân uy, lần này tôi thật sự được Vương tướng đích thân chỉ định đến đây, nếu có sơ sót về lễ nghi thì cũng chỉ là bất đắc dĩ."

 

"Đích thân chỉ định?" Lục Thư Thanh lạnh giọng nói, "Bây giờ địa vị của Vương tướng lên cao rồi, nhưng ông ta là quân thượng, hay là nhiếp chính vương? Bất quá cũng chỉ là một thần tử phụ chính mà thôi, ông ta dám cả gan làm càn, quyết định trên đầu hoàng thúc luôn hay sao?"

 

Giáo úy thấy cậu không bị danh tiếng của Vương Thục làm lung lay, đành phải đổi cách đe dọa: "Vương tướng còn không quên dặn dò tôi phải quan tâm thế tử nhiều hơn, dù gì cũng là 'Gia Thụy' trăm năm khó gặp, sinh ra trong điện Cửu Hoa, lại được tiên đế có lòng bồi dưỡng. chỉ có điều thế tử tuổi còn nhỏ, ít trải sự đời, chẳng lẽ không biết một lòng gắn bó với thiên gia, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ rằng thế tử và Chiêu Vương có mưu đồ bất chính hay sao?"

 

Lục Thư Thanh cười lạnh một tiếng: "Cha ta là công thần được chính miệng bệ hạ khâm định, chỉ dựa vào mấy lời xằng bậy vừa rồi của đại nhân, gieo rắc hiềm khích giữa quân thần, huynh đệ, dù có chết vạn lần cũng không đủ chuộc tội!"

 

Cậu bước lên vài bước, đứng ở vị trí chỉ cách Giáo ủy vẻn vẹn nửa cánh tay, nói: "Tuy mẹ ta không còn là thê tử của Chiêu Vương, nhưng người vĩnh viễn là mẹ ruột của thế tử, ngươi muốn đuổi người đi, vậy để ta chỉ cho ngươi một cách."

 

Lục Thư Thanh đột nhiên vươn tay rút hơn nửa thanh đao của Giáo uy ra khỏi vỏ, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi cầm nó chém ta một nhát, sau đó mang xác ta đến bẩm báo với hoàng thúc, nói mẹ ta tâm trí rối loạn, điên cuồng giết con, không thích hợp ở lại Vương phủ nữa. Nếu như ngươi có thể làm được chuyện này, ta tôn trọng sự dũng cảm của ngươi; nhưng nếu làm không được... Vậy thì mau dẹp cái ý nghĩ này lại đi!"

 

Cậu nhìn Giáo úy bằng ánh mắt khinh miệt. bác Chu thấy mà lo lắng không thôi, lại mơ hồ như được gặp bộ dáng cao ngạo của tân khoa trạng nguyên lang năm xưa.

 

Giáo úy đang bực tức trong lòng, lại bị Lục Thư Thanh khích tướng, rốt cuộc cũng rút đao ra thật. Mọi người thấy vậy liền hô lớn "Thế tử!" rồi định xông lên ngăn cản, nhưng đám binh sĩ Vũ Lâm Vệ bên cạnh đã hung hăng tiến tới, thô bạo chặn họ lại, không để ai đến gần.

 

"Một thằng oắt con miệng còn hôi sữa, thật sự nghĩ chuyện múa đao vung kiếm là trò chơi trẻ con sao! Hôm nay dù ta thực sự đả thương ngươi rồi đổ tội lên đầu tội nhân họ Tạ, kẻ thiệt thòi cũng chỉ có mẹ con các ngươi thôi, liên quan gì đến ta chứ!"

 

Dứt lời, gã bèn giơ đao, định bổ thẳng xuống người Lục Thư Thanh, nhưng đúng lúc này, một cái bóng xanh biếc lao nhanh từ trên cao xuống, nện thẳng vào mặt gã. Giáo úy chỉ cảm nhận được cơn đau nhói, đến khi định thần lại thì trên mặt đã xuất hiện vài vết xước đang rướm máu.

 

"Cái thứ quái quỷ gì đây!" Gã chửi rủa, vừa ngẩng lên thì thấy Lục Ngải chao liệng trên đỉnh đầu như chim kền kền, dáng vẻ hung hãn tựa như đang chờ thời cơ bổ nhào xuống thêm một cú nữa.

 

Lục Thư Thanh cau mày gọi: "Lục Ngải, về đây! Ta không cần ngươi giúp!"

 

Giáo úy vươn tay muốn bắt lấy Lục Ngải, nhưng Lục Thư Thanh đã dùng bả vai húc vào xương sườn gã, khiến cho gã mất trọng tâm lảo đảo nửa bước. Giáo úy túm lấy cổ áo Lục Thư Thanh định ném cậu ra xa, hai bên giằng co hỗn loạn, bỗng phía sau vang lên một giọng nói:

 

"Dừng tay!"

 

Mọi người ngoảnh lại, không biết từ lúc nào Tạ Cánh đã tỉnh dậy, lần theo tiếng ồn đi đến giữa chính đường, vẻ ngoài của y ốm yếu xanh xao, sắc mặt tiều tụy, phải tựa vào cửa mới gượng đứng thẳng được.

 

Lục Thư Thanh nhân lúc Giáo úy phân tâm lập tức vùng khỏi sự kìm kẹp, chạy nhanh về bên cạnh mẹ.

 

Tạ Cánh cất giọng đanh thép: "Chẳng nhọc Vương gia hao tâm tổn trí, nếu Chiêu Vương đã không dung thứ, ta cũng chẳng mặt dày ở lại. Đến giờ chưa đi, là vì bệnh trong người trầm trọng, thật sự không dậy nổi."

 

Giáo úy ma mãnh híp mắt dò xét: "Nhìn bộ dạng các hạ hôm nay, ta thấy chẳng giống như không dậy nổi chút nào?"

 

Tạ Cánh thản nhiên nói: "Dĩ nhiên là vì đã khôi phục hơn nửa, cho nên ta mới đích thân đến báo cho đại nhân biết, sáng sớm mai ta sẽ rời khỏi Vương phủ, rời khỏi kinh thành, ta sẽ không nấn ná ở lại Kim Lăng thêm một phút giây nào nữa."

 

Giáo úy vừa định mở miệng chất vấn đã nghe y nói tiếp: "Sáng mai đại nhân cứ việc dẫn binh quay lại, tận mắt canh chừng hay tự tay áp giải ta ra khỏi thành cũng được, như vậy hẳn đã đủ báo cáo với Vương tướng rồi chứ?"

 

Giáo úy trầm ngâm hồi lâu rồi hung hăng đe dọa: "Hạn chót là sáng mai, nếu còn chưa chịu đi thì đừng trách ta không khách sáo!"

 

Dứt lời, gã phất tay ra hiệu thuộc hạ rút lui, nhưng mới đi được hai bước, gã đã chợt khựng lại, xoay người nhìn về phía mái hiên bằng ánh mắt u ám, bàn tay chầm chậm lần về chiếc nỏ cơ đeo ở thắt lưng.

 

Tạ Cánh biến sắc, dùng một tay kéo Lục Thư Thanh ra phía sau mình che chở, thế nhưng chỉ thấy tên Giáo uy giơ nỏ cơ lên, nhắm về phía Lục Ngải đã bay về trên giá đậu.

 

Mọi người chỉ nghe "phựt" một tiếng, con vẹt vỗ cánh muốn tránh đi nhưng đã chậm một bước, thân thể mềm mại xinh đẹp trong nháy mắt đã bị tên nỏ đâm xuyên qua. Lục Ngải rít lên một tiếng thảm thiết rồi rơi thẳng từ không trung xuống, nằm trên bậc thềm ngọc lạnh lẽo tựa như đóa đỗ quyên đỏ úa tàn, ôm hương mà chết.

 

Không còn động đậy nữa.

 

Lục Thư Thanh trợn mắt, cả kinh hô lên: "Lục Ngải!"

 

Tên Giáo úy chỉ cười, bỏ lại một câu "Súc sinh", sau đó nghênh ngang dẫn người rời đi.

 

Lục Thư Thanh lảo đảo bước tới, luống cuống tay chân nâng xác của con vẹt lên: "Lục Ngải, Lục Ngải? Ngươi nói chuyện đi, nói với ta một câu đi!"

 

Nhưng máu của Lục Ngải đã thấm đẫm từng ngón tay của cậu rồi.

 

Dù có gọi thế nào cũng không nhận được câu trả lời, Lục Thư Thanh ngơ ngác hồi lâu mới ngẩng đầu lên, khó tin mà cầu xin mẹ giúp đỡ: "Mẹ, mẹ mau đến xem Lục Ngải đi, sao Lục Ngải không còn động đậy nữa vậy..."

 

Cả người Tạ Cánh lạnh buốt, y phải dùng hết hơi sức mới có thể gắng gượng gọi một câu, giọng khàn đặc: "Thanh Nhi..."

 

Lục Thư Thanh bỗng bật khóc, cậu ngồi nguyên tại chỗ, nói năng lộn xộn, khóc không thành tiếng: "Mẹ! Lục Ngải chết rồi! Lục Ngải bị hắn hại chết rồi!"

 

Tiếng khóc thê lương khiến người nghe không khỏi đau lòng như đứt ruột. Nỗi đau đớn khi mất đi nhà ngoại, Vương phủ xảy ra biến cố, cha mẹ đoạn tuyệt, Lục Lệnh Tùng đi xa giống như thủy triều cuồn cuộn tràn tới, cái chết của Lục Ngải trở thành cọng rơm cuối cùng quật ngã Lục Thư Thanh, mọi sự nhẫn nhịn, giả vờ mạnh mẽ suốt nửa tháng qua đều sụp đổ tan tành trong khoảnh khắc này.

 

Hoàng hôn buông xuống, trong sân nội viện.

 

Tạ Cánh đào một cái hố đất dưới gốc cây mai trắng nơi vẫn thường treo giá vẹt. Lục Thư Thanh tự tay rửa sạch cái xác bé nhỏ của Lục Ngải, bộ lông xanh biếc mà nàng vẹt luôn kiêu hãnh khoe khoang cũng được chải chuốt lại cho mượt mà, óng ánh đẹp đẽ.

 

Ngân Trù mang một chiếc khăn lụa đến quấn nó lại, sau lại tìm một chiếc hộp gấm đẹp, trải vào trong đó lớp nệm thật êm, để thêm cả cái chén và muỗng vàng nhỏ mà nó yêu thích nữa.

 

Lục Thư Ninh vẫn chưa hiểu được những chuyện đang xảy ra, em ngồi xổm bên cạnh "quan tài" của Lục Ngải, vừa nhẹ nhàng vỗ về nó, vừa hát cho nó nghe khúc hát ru mà em học được từ mẹ. Em cứ nghĩ là Lục Ngải chỉ đang ngủ.

 

Hai mắt Lục Thư Thanh sưng đỏ, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt. Rồi cậu bỗng tháo chiếc khóa trường mệnh trên cổ mình xuống, lấy một hạt châu trong chuỗi hạt dưới vòng ra, đặt lên bên mắt bị mũi tên bắn thủng của Lục Ngải: "Ngày nào ngươi cũng mổ thứ này, mổ không được thì lại làm phiền ta. Bây giờ tặng cho ngươi đấy, ta không thèm nữa."

 

Hạt châu trong suốt lấp lánh làm nổi bật vẻ rực rỡ của nàng anh vũ, sinh động tựa như lúc còn sống.

 

Hộp gấm khép lại, khi được hạ táng, Lục Thư Ninh xung phong cầm lấy cái xẻng nhỏ, thay mẹ và anh trai hoàn thành việc lấp đất.

 

Sự hồn nhiên chưa hiểu sự đời của Lục Thư Nịnh dường như khiến cái chết trở nên giống như một màn hỷ tang, mà thật ra đây cũng chẳng phải điều xấu, Tạ Cánh thầm nghĩ. Linh hồn của Lục Ngải hẳn cũng sẽ nhẹ nhàng tự tại, cưỡi làn gió thơm bay thẳng đến nơi bồng lai tiên cảnh, hóa thành loài Thanh Điểu xinh đẹp, tôn quý nhất trước xa giá của Tây Vương Mẫu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.