《 26.3 》 Tạ Cánh xốc màn, nhẹ nhàng leo lên giường, kéo chăn đắp kín cho Lục Thư Thanh, cậu xoay mặt vào bên trong, chân hơi co lại, đã ngủ say rồi. Sau đó y trở mình nằm xuống, hai mắt mở to nhìn trân trân lên chóp màn. Chiếc màn này từ lâu đã không còn là màn đỏ thêu hoa lựu ngày đại hôn của y và Lục Lệnh Tùng nữa. Năm mười sáu tuổi, y cũng nằm như thế này, trên chiếc giường này, nhưng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Trong lúc sốt cao, đúng là Tạ Cánh có nghe thấy ai đó ghé vào tai mình nói chuyện, nhưng y cứ ngỡ đó là mơ hay chỉ là tưởng tượng. Đối phương từng gọi tên y, muốn y phải "sống", cứ thế lặp đi lặp lại mãi, ngay cả trong cơn mê man, Tạ Cánh cũng vô thức cảm nhận được sự lo lắng của hắn. Hóa ra đó là Lục Lệnh Tùng. Thật ra cũng chỉ có thể là Lục Lệnh Tùng. Bọn họ đều muốn y sống tiếp, nhưng sống còn khó hơn chết nhiều. Khi cuộc hành hình dưới cầu Chu Tước kết thúc, cuối cùng y cũng gục ngã sau ba ngày không ngủ không nghỉ, một giây trước khi mất đi ý thức, hình ảnh đầu của cha và anh vẫn in sâu trong đáy mắt. Khoảnh khắc ấy y chỉ một mực nghĩ đến cái chết. Dù đã được cứu về Vương phủ dưỡng bệnh, suy nghĩ này vẫn thường xuyên lóe lên trong đầu y - cho đến khi đọc xong bức thư đó. Với sự hiểu biết của Tạ Cánh về Lục Lệnh Tùng, y có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848761/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.