《 29.3 》
Khi giàn hoa tử đằng bắt đầu vào mùa nở rộ, phủ Chiêu Vương lặng lẽ đón vài vị cố nhân trở về.
Trong phòng bày sẵn một chiếc ghế tựa mềm, Tạ Cánh nằm nghiêng trên đó, Lục Thư Ninh gối đầu lên vai y, mặt mày hớn hở kể cho bác Chu đang ngồi bên cạnh nghe những chuyện thú vị giữa em và anh trai trong lúc đánh cờ. Dưới gốc mai trắng trong sân, Lục Lệnh Tùng chỉ mặc một chiếc áo bào cổ tròn bình thường ở nhà, cùng Lục Thư Thanh đào một hố đất cạn bên cạnh mộ của Lục Ngải.
"Cha ơi," Lục Thư Thanh bỗng hỏi, "Y Vân đã bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Lục Lệnh Tùng suy nghĩ một chút, "Năm đầu tiên khi cha rời cung mở phủ, tổ phụ của con đã ban nó cho cha, khi đó nó chỉ là một con ngựa non."
Lục Thư Thanh im lặng hồi lâu, tuy rằng Y Vân đã vượt quá độ tuổi sử dụng, nhưng nếu không đi theo Hổ Sư hành quân ngàn dặm, không bôn ba chẳng ngơi nghỉ trong trận tuyết lớn kia, thì ít nhất nó còn có thể sống cho đến khi cậu cập quan.
Cậu nhìn cha mình, thấp giọng nói: "Con xin lỗi, ngày Hổ Sư xuất chinh, con đã không ngăn cản Y Vân lại."
Lục Lệnh Tùng buông xẻng xuống, kéo Lục Thư Thanh lại bên mình: "Thanh Nhi, con đồng ý với cha một chuyện được không?"
"Kể từ hôm nay, con phải dùng hai chữ "xin lỗi" thật cẩn thận, con có thể nói với mẹ con, em gái con và cả tổ mẫu, nhưng đừng nói với cha. Ở bên cạnh cha, tất cả những chuyện con làm không có chuyện gì là có lỗi với cha cả."
Lục Thư Thanh ngẩn người, vô thức gật đầu, rồi lại chợt nhận ra thêm một điểm khác biệt giữa mẹ và cha. Dù ở cả hai, cậu đều có thể cảm nhận được tình yêu và sự bao dung vô bờ bến, chưa bao giờ suy giảm, nhưng tình yêu của mẹ lại khiến người ta phải xót thương, dù Tạ Cánh chưa từng đòi hỏi cậu phải đền đáp bất cứ điều gì, Lục Thư Thanh vẫn muốn dốc hết sức mình, làm mọi thứ thật xuất sắc để y vui lòng; còn tình yêu của cha cậu thì lại bình thản như mặt hồ không gợn sóng, dù cậu có tầm thường vô năng đến đâu, Lục Lệnh Tùng chắc hẳn cũng chỉ nhẹ giọng nói: "Không làm được gì cũng chẳng sao cả".
Lục Thư Thanh thường tò mò tự hỏi, sự tự tại ấy của cha rốt cuộc đến từ đâu? Là bẩm sinh đã vậy, hay do rèn luyện mà thành? Hay đó chỉ là một vai diễn đã trở nên quen thuộc dành riêng cho người trụ cột của gia đình này?
Lục Lệnh Tùng v**t v* gáy cậu, đoạn cất giọng gọi với vào trong phòng khách: "Được rồi, đến đây đi."
Tạ Cánh nghe gọi định đứng dậy, nhưng Lục Thư Ninh vẫn cứ dính sát vào y không rời, không động đậy được, y bèn hỏi: "Đi thôi, có muốn mẹ bế con không?"
Lục Thư Ninh vui vẻ đồng ý, vươn tay vòng qua cổ y, Tạ Cánh bế em ở trước người, hỏi: "Con có biết lúc nhỏ con chỉ cao bằng một nửa bây giờ không?"
Bác Chu nhặt đôi giày thêu rơi cạnh ghế, xỏ vào chân cho em rồi mỉm cười nói: "Năm xưa Ninh Ninh rất hay trốn trong áo choàng của hoàng hậu, vừa hay kéo vạt áo trước lại là che kín được ngay."
Lúc còn nhỏ, Lục Thư Ninh thích nhất là trò trốn tìm. Không cần đến cả Hổ Sư Lệnh, em chỉ cần chui vào áo choàng lông cáo rộng của Tạ Cánh là coi như đã trốn xong. Lục Lệnh Tùng phải làm ra vẻ nghiêm túc mà đi khắp Vương phủ hỏi bé con biến mất rồi, cuối cùng phải vòng một vòng lớn mới "tình cờ" tìm thấy em trong lòng Tạ Cánh, còn phải giả vờ ngạc nhiên y như thật... Mấy trò như vậy bọn họ chơi mãi cũng không chán.
Hai người cùng đi tới dưới gốc cây, nhìn Lục Thư Thanh nâng chiếc hộp gấm đựng lông bờm của Y Vân lên, nhẹ nhàng đặt xuống đáy hố, sau đó cẩn thận lấp đất mới lên trên.
Lục Lệnh Tùng che giấu buồn vui, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm trọng. Tạ Cánh bận bế Lục Thư Ninh, không tiện tay nên chỉ nhẹ nhàng tựa sát vào người hắn, tỏ vẻ an ủi.
"Năm đó mẹ vừa vào Vương phủ, khi hai đứa vẫn chưa ra đời, Y Vân và Lục Ngải đều ở bên cạnh mẹ đấy."
Lục Thư Thanh nghe vậy bèn quay đầu lại nhìn mẹ, Tạ Cánh vươn tay về phía cậu: "Con lại gần đây một chút, mẹ không với tới."
Cậu đứng dậy, phủi đi bụi đất trên tay vào áo rồi bước đến bên cạnh Tạ Cánh.
"Bế con không nổi nữa rồi," Tạ Cánh khoác tay ôm cậu, "Cứ đứng như vậy đi."
Y dùng giọng đủ cho bốn người nghe, nói: "Các con giỏi hơn cha mẹ nhiều lắm. Cha mẹ nhát gan, sợ phiền, lại hồ đồ ngu muội... còn các con, dù tuổi còn nhỏ đã có thể nhìn thấu được cả bài toán sống chết khó nhất đời người."
Lục Lệnh Tùng vuốt phẳng lớp đất trên mộ, nhận lấy chung rượu do hạ nhân dâng lên, rót đầy một chung, rồi rưới thức rượu Mai Sơn Tuyết đượm hương nồng say ấy xuống mộ phần. Lục Thư Thanh nhận lấy chùm tử đằng mà Lục Thư Ninh vừa hái trong vườn mang về, nhẹ nhàng đặt lên mộ.
"Anh dời nó vào trong cung cho em nhé?" Lục Lệnh Tùng nhìn nụ hoa màu tím nhạt, cất giọng hỏi.
Tạ Cánh lắc đầu: "Cứ để nó ở nhà đi. Dù có là vật yêu thích nhất đi chăng nữa, thì không phải thứ gì mình muốn mang đi cũng có thể mang đi được."
Y Vân, Lục Ngải, thậm chí cả Lục Lệnh Chân - các nàng đều là những sinh linh tuyệt mỹ do trời đất dưỡng thành, vốn dĩ không nên tồn tại trong thời thế hỗn loạn đục lầy này, càng không nên chịu đựng muôn vàn khổ nạn. Khi trở về nơi ngoài cõi trần, cũng chỉ có rượu cũ và hoa rơi như vậy mới xứng để tiễn đưa những linh hồn ấy.
Lục Thư Ninh vươn tay, muốn phủi đi lớp bụi đất trên cổ áo cha. Tạ Cánh mỉm cười nhìn con gái, không quay sang Lục Lệnh Tùng, nhưng lời nói lại dành cho hắn:
"Cũng là một lẽ thôi. Dù có không nỡ đến mấy, cũng không phải thứ gì mình muốn giữ lại là có thể giữ được. Những gì có thể làm, anh đều đã làm cả rồi. Nếu trong lòng anh vẫn còn oán trách chưa nguôi... thì đó cũng là do mệnh số đã định, con người không đủ sức đọ lại được."
Tháng Tư năm Diên Gia thứ nhất, thiên tử chính thức sắc lập vợ cả xuất thân Trần quận Tạ thị của mình làm hậu, lễ sắc phong được tổ chức ở bên ngoài điện Thần Long.
Điện Lâm Hải mà tiên Thái hậu Vương thị ở suốt ba mươi năm đã bị thiêu hủy, thiên tử báo với Công bộ rằng không cần phải phí tiền phí sức tu sửa, mà chọn điện Chiêu Dương đang bỏ trống ở phía Tây làm cung thất của Hoàng hậu, yêu chiều ban cho tiêu phòng, tất thảy đồ vật trang trí trong cung đều được tỉ mỉ đối chiếu theo nơi ở cũ mà bày biện, tùy theo ý thích của Hoàng hậu.
Vì mấy năm nay Tạ Cánh vẫn mang thân phận bị phế truất, nghiêm túc mà nói thì giữa y và Lục Lệnh Tùng đã không còn danh phận vợ chồng nữa. Theo lệ cũ, y phải tạm thời quay về nhà mẹ là Tạ phủ trước, rồi mới chờ long xa đến đón.
Đến ngày cử hành đại lễ, Lục Lệnh Tùng đích thân đến tận ngõ Ô Y để rước Tạ Cánh vào cung. Ngoài việc nghênh đón, hắn còn mang theo một "món quà" khiến hàng xóm láng giềng, bá quan văn võ cùng cung nhân nội giám theo cùng đều kinh ngạc ghé mắt nhìn - một tấm hoành phi ngự bút, đề bốn chữ lớn: "Chi Lan Ngọc Thụ".
Tạ Cánh đứng sững dưới mái hiên, Tạ Tuấn theo sau y định cất tiếng, lại bị y lắc đầu ngăn lại.
Lục Lệnh Tùng bảo người mang tấm biển "Bách Nhẫn Gia Thanh" cũ kỹ kia đến, ra lệnh: "Mang đao đến đây."
Ngày lễ long trọng không thích hợp dùng binh khí, nhưng lời thiên tử nói nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám bắt bẻ.
Người đứng xem chỉ thấy Lục Lệnh Tùng rút đao ra khỏi vỏ, không chút do dự giơ cao chém xuống, tấm biển cũ nát đứt lìa làm đôi, rơi xuống bậc thềm.
"Nhịn đến nay cũng đã hơn trăm năm, như vậy là đủ rồi."
Ai nấy nghe xong đều chấn động, nhưng sắc mặt Lục Lệnh Tùng thì vẫn thản nhiên như thường, hắn chỉ chuyển tầm mắt sang Tạ Cánh, bình tĩnh nhìn y: "Cửa nhà họ Tạ, vẫn nên để lời của người nhà họ Tạ tô điểm đi."
Đêm đó, ở nơi sâu thẳm nhất của điện Chiêu Dương.
Tạ Cánh quỳ gối giữa giường, đầu gối lún vào chăn đệm mềm mại. Hai tay y vịn lên khung giường mượn lực, trên người hãy còn khoác cát phục mà y mặc vào ban ngày để làm lễ, vạt áo bị vén lên trên thắt lưng, vắt vẻo trên cổ tay Lục Lệnh Tùng, bàn tay còn lại bị áo gấm che khuất thì đang giữ chặt vòng eo của Tạ Cánh.
Lục Lệnh Tùng quỳ thấp hơn y một chút, thúc vào từ phía dưới, tư thế này đi vào rất sâu, đối với Tạ Cánh đã lâu không làm chuyện chăn gối thì có hơi quá sức.
Y cau chặt đôi mày, hai mắt nhắm chặt, khó khăn chịu đựng cảm giác d**ng v*t len lỏi vào cửa huyệt chặt khít. Lục Lệnh Tùng nhanh chóng phát hiện ra y đang run rẩy, bèn ôm y vào lòng, hỏi: "Em đau à?"
Tạ Cánh quá hiểu phản ứng của Lục Lệnh Tùng mỗi khi ở trên giường cùng y, đành dùng lời lẽ dẫn dụ: "Nhanh thêm một chút nữa, vào hết đi, anh sẽ dễ chịu hơn."
Điện Chiêu Dương rộng lớn mà yên tĩnh, lại chỉ có một người ở, dù thế nào cũng khó tránh khỏi cô quạnh. Tạ Cánh không rõ liệu có phải mình đang muốn dùng cơn đau để đổi lấy một chút cảm giác chân thực, nơi cả hai có thể bên nhau dài lâu. Trước khi Lục Lệnh Tùng trở về, y chỉ dựa vào bình phong mà đọc sách, từ ban ngày đến lúc đèn dầu đã được thắp lên, đến cả thời gian trôi qua cũng chẳng đếm nổi. Gọi cung nhân một tiếng, âm thanh đáp lại truyền qua từng lớp màn rèm xa xăm, chẳng rõ là thật hay chỉ là ảo tưởng.
Sau khi Lục Lệnh Tùng tắm ra, Tạ Cánh cũng vừa nới rộng cho mình một nửa. Hắn thuận tay sờ vào g*** h** ch*n y, chỉ thấy nước nôi đầm đìa, ướt át không sao chịu nổi, vừa dùng tư thế từ phía sau để ép người kia vào trước ngực mình không bao lâu, Tạ Cánh đã giục hắn đi vào.
Lục Lệnh Tùng thở nhẹ, "Đừng vội, như vậy cũng thoải mái mà, để ta ôm em, chúng ta cứ từ từ thôi."
Hắn để Tạ Cánh tựa vào ngực mình, hai cơ thể dán chặt lấy nhau, g** th*t cọ xát cửa huyệt nóng rẫy, chậm rãi xâm nhập. Lần thứ hai Tạ Cánh sinh con đã cách đây gần mười năm, da thịt ở vùng bụng dưới không còn mềm mại, hai bên xương hông cũng hơi lộ ra, Lục Lệnh Tùng chỉ cần dùng một tay đã có thể che được trọn vẹn, thân mật x** n*n, thỉnh thoảng lại bóp một cái vào eo y.
Ngay khi vừa nuốt trọn vật kia, rốt cuộc Tạ Cánh cũng không nhịn được nữa mà ngửa cổ lên, nghẹn ngào r*n r*. Lục Lệnh Tùng ở phía sau kéo cổ áo của y xuống, không ngừng rải nụ hôn lên xương bả vai y.
Đến khi Tạ Cánh đã thích ứng với sự k*ch th*ch này, lấy lại tinh thần, bấy giờ mới phát hiện Lục Lệnh Tùng vẫn giữ nguyên tư thế, suốt cả buổi không nhúc nhích gì, y bèn hỏi: "Sao anh không làm?"
"Tỉnh rồi đấy à?" Lục Lệnh Tùng đáp, thử nhấp vài cái như thăm dò, Tạ Cánh lập tức rên lên theo từng cú thúc của hắn.
Lục Lệnh Tùng ghé sát tai y, cười: "Rên như vậy mới đúng chứ."
Ban đầu hắn làm không nhanh không chậm, đều rút ra một nửa rồi đâm vào tận nơi sâu nhất, có điều chỉ mới vài bận, Tạ Cánh đã bị hắn vần đến nỗi mồ hôi rịn đầy người: "... Anh c** đ* ra giúp em đi."
Lục Lệnh Tùng không làm theo ý của y: "Xuân còn chưa sâu, cởi hết sẽ lạnh lắm, ta buộc tóc cho em nhé, gọn gàng một chút sẽ thoải mái hơn."
Hắn thành thạo vấn mái tóc dài của Tạ Cánh thành một búi cao, chẳng biết từ đâu lại lấy ra một chiếc trâm phượng bằng vàng, cắm nghiêng vào búi tóc. Đầu phượng được chạm khắc thành dáng ngậm ngọc trai, chuỗi ngọc nối liền với tua rua rủ xuống, đong đưa chạm đến tận đuôi mày của Tạ Cánh, nhè nhẹ lay động.
Tạ Cánh liếc nhìn bằng khóe mắt, khẽ bật tiếng mắng: "Lại bày trò gì trên người em nữa thế?"
Lục Lệnh Tùng nhẹ nhàng nâng cằm y lên, dẫn dắt y quay đầu nhìn ra bên ngoài, màn lụa buông nửa, ánh đèn mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân thể quyện chặt vào nhau phản chiếu trong gương đồng: "Về sau em chính là nương nương hàng thật giá thật, có thể danh chính ngôn thuận mà thổi gió bên gối cho trẫm rồi đấy."
th*n d*** của hắn vận động nhanh hơn, Tạ Cánh cũng chẳng còn sức cãi lại. Dù đây là nỗi đau do chính y chủ động khát cầu, thì cũng đã được những cái v**t v* kiên nhẫn của Lục Lệnh Tùng, cùng sự chăm chút dịu dàng nơi điểm mẫn cảm của y dần dần xoa dịu, hóa thành từng đợt kh*** c*m bùng nổ. Nhịp r*n r* của y cùng tiếng lách cách của chuỗi ngọc bên tóc mai va vào nhau như hòa vào làm một, xen lẫn với đó còn có tiếng nước lép nhép khi g** th*t ra vào huyệt đạo ẩm ướt phát ra, trong điện lúc này chỉ còn lại đủ loại âm thanh d*m d*c chẳng cần nói cũng hiểu.
Lục Lệnh Tùng hôn lên tấm lưng trần ướt rượt mồ hôi của y, bàn tay vân vê đầu vú, Tạ Cánh ngứa ngáy vô thức cuộn mình, huyệt sau cũng thít lại, m*t chặt lấy g** th*t, k*ch th*ch khiến Lục Lệnh Từng cứng người lại rõ ràng, đành phải vỗ lên mông y nhắc nhở: "Thả lỏng một chút, đừng kẹp chặt như vậy."
Tạ Cánh nghẹn ngào mắng: "Vậy thì anh đừng hôn loạn phía sau nữa! Mồ hôi có gì ngon mà cứ l**m mãi thế!"
Lục Lệnh Tùng càng th*c m*nh hơn khiến y rên lạc cả giọng: "Mồ hôi thì có sao, thứ nước nào trên người em mà ta còn chưa thưởng thức qua chứ?"
Tạ Cánh sững sờ, lại chợt phát hiện ra dường như đúng là như vậy - nước bọt, sữa, t*nh d*ch, còn có cả máu của y, Lục Lệnh Tùng đều đã "thưởng thức" qua rồi. Cá nước giao hòa còn không đến nỗi này.
Lục Lệnh Tùng ngoài miệng muốn phân cao thấp với y, nhưng hành động thì lại chẳng so đo tính toán, hắn bóp mặt Tạ Cánh hôn y, th*n d*** lại cố tình nhấp mạnh vào, mỗi cú dập giã đều hung hăng chạm vào chỗ thịt mềm kia, một mặt cố gắng kiềm chế chỉ để bản thân không vượt đến mức đâm mở cổ t* c*ng.
Bị cơn c*c kh*** ngập đầu ập đến, Tạ Cánh muốn kêu lên, nhưng Lục Lệnh Tùng vẫn cương quyết chặn môi y hôn sâu, khiến cho y không thể nào cất giọng, tiếng rên hóa thành tiếng nức nở nghẹn ngào, kẹt lại trong cổ họng.
Chẳng biết từ lúc nào, giữa háng y đã lênh láng nước nôi, t*nh d*ch trắng đục mà y phóng xuất chảy dọc từ đỉnh xuống gốc, rồi lại tí tách chảy xuống nơi g*** h*p của y và Lục Lệnh Tùng. Khi huyệt sau cao trào co rút, Tạ Cánh hoàn toàn không quỳ nổi nữa, Lục Lệnh Tùng ôm lấy y ngã lăn xuống giường, hắn ở phía dưới nâng cao bụng y lên, d**ng v*t chôn sâu vào đường hầm nóng rẫy mà xuất khí, t*nh d*ch bị ngăn lại kín kẽ ở nơi bí hiểm kia, một giọt cũng không rỉ ra ngoài.
Ngày còn ở tuổi hai mươi mơn mởn không biết nặng nhẹ, ngày qua tháng lại đắm chìm nơi bể dục, khắp phủ Chiêu vương trong trí nhớ đều có dấu vết h**n ** mà bọn họ để lại, từ bàn chơi đàn trong thư phòng của Tạ Cánh, bàn cờ trong thư phòng của Lục Lệnh Tùng, cho đến lầu các nhỏ ở góc Tây Bắc vườn hoa, hay chiếc ghế bành trên thuyền đá, càng khỏi phải nhắc đến phòng ngủ và Y Bích đài. Trong mười lần kiểu gì cũng phải có đến hai, ba lần chưa quá nửa trận Tạ Cánh đã bị làm đến bất tỉnh, thế là đành kết thúc, mãi đến khi y mang thai Lục Thư Ninh, cả hai mới biết khắc chế, từ dạo đó về sau cũng dần bớt phóng túng chút ít.
Có lẽ đã từ rất lâu rồi, Tạ Cánh chợt nhận ra rằng mỗi lần ân ái, giữa y và Lục Lệnh Tùng đều mang theo sự nhẫn nại, kiềm chế, thậm chí... có phần "nhã nhặn giữ lễ". Cứ như thể vì sợ một ngày nào đó sẽ mất đi tất cả, cho nên vẫn luôn không thể buông mình tận hưởng trọn vẹn cơn cuồng hoan cho đến khoảnh khắc cuối cùng.
Không bao lâu sau, Tạ Cánh khẽ nhích vai, đẩy Lục Lệnh Tùng một cái, giọng nói lười biếng mà thư thả: "Anh nên về điện Thần Long rồi đấy."
Lục Lệnh Tùng vươn đầu ngón tay chạm lên vết sẹo trên cánh tay phải của y, giống như đang phác họa hoa văn nào đó. Mãi sau, hắn mới mở miệng: "Ta không đi. Dù ta có ngủ ở đây đến sáng, thì cũng có người nào dám quản ta đâu?"
"Anh chắc chứ?" Tạ Cánh ngoái đầu liếc hắn, "Bây giờ không còn như ở Vương phủ nữa đâu. Những chuyện thế này đều sẽ được ghi vào Đồng sử và Khởi cư cả đấy."
Lục Lệnh Tùng xùy một tiếng: "Còn nói được mấy lời phá hứng như vậy, xem ra em vẫn còn sức, chưa thấy đủ đúng không?"
Tạ Cánh gối đầu lên cánh tay đối phương, trêu đùa: "Cũng là muốn khuyên bệ hạ nên để ý chừng mực một chút, chỉ sợ Sử quan dùng bút pháp Xuân Thu, lấy Hán so Đường, lại ví anh với Hán Thành đế, còn em thì bị coi thành Phi Yến Hợp Đức* mà thôi."
(*) Phi Yến Hợp Đức là một cụm từ văn sử Trung Quốc, dùng để chỉ hai chị em cùng làm phi tần nổi tiếng thời Hán là Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức, cả hai đều rất được Hán Thành Đế sủng ái.
Lục Lệnh Tùng hoàn toàn không chịu thua: "Ta sợ gì chứ? Dù quốc sử hay thực lục có ghi lại, ta cũng chẳng lo, sợ là sợ đám sử quan đó nghe chuyện ngại ngùng, không dám viết vào mà thôi."
Hắn trở mình, nghiêng người nằm sang bên cạnh rồi vươn tay nắm lấy lọn tóc của Tạ Cánh, vừa cầm vừa nghịch. Tạ Cánh nằm đối diện với hắn, giữa tấm màn thêu rực đỏ và ánh nến lượn lờ, ánh mắt đôi bên đều nhuộm một tầng men say.
"Minh quân hiền hậu, đời này ta và em không làm được, đợi đến khi Thanh Nhi trưởng thành, chúng ta sẽ làm thừa tướng cho nó."
Tạ Cánh khựng lại: "Anh muốn -"
"Ta muốn sau khi Thanh Nhi cập quan sẽ lập tức truyền ngôi cho nó. Ta và em sẽ lui về Vương phủ, lấy thân phận Chiêu Vương và Vương phi tiếp tục phò tá triều chính. Cho đến khi nó đủ lông đủ cánh, thực sự trở thành một vị thiên tử có thể khiến thiên hạ khuất phục, không còn cần cha mẹ phải lo liệu thay nó nữa."
"Đến cuối năm nay, Thanh Nhi đã tròn mười lăm tuổi, còn năm năm nữa mới đến lễ đội mũ thành nhân. Trong năm năm này, ta sẽ khiến cho cả cung Thái Sơ, cả triều đình, cả thành Kim Lăng và cả thiên hạ này phải thừa nhận thân phận người kế vị của nó mà không có lấy một lời dị nghị."
Lời Lục Lệnh Tùng nói ra hết sức nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại hàm chứa đại sự quan trọng, sớm đã vượt ra ngoài phạm vi những lời ân ái trong chốn gối chăn. Tạ Cánh bất giác sững lại, Lục Lệnh Tùng khẽ vén mái tóc dài của y sang một bên, đầu ngón tay nhẹ vuốt dọc sống lưng trần mịn màng. Tạ Cánh như chìm vào cõi mơ hồ, chẳng rõ thực hư.
"Ta còn muốn để thằng bé mau chóng dọn khỏi Đông cung, vào điện Thần Long ở, nằm ngủ trên chiếc giường mà chỉ có đế vương mới được nằm kia."
Tạ Cánh ngạc nhiên hỏi: "... Thế còn anh?"
Lục Lệnh Tùng nhìn y không chớp mắt: "Ta sẽ ở điện Chiêu Dương, ngày ngày ăn nằm cùng em, sớm tối bầu bạn."
Khoảng lặng kéo dài.
Tạ Cánh chỉ nghẹn lời, y hiểu rằng Lục Lệnh Tùng đang đưa ra một lời hứa - rằng hắn sẽ không vì sợ sử quan phê phán mà sau phút ân ái, lại viện cớ lễ nghi để đưa y rời khỏi tẩm điện điện Thần Long ngay trong đêm khuya; rằng hắn sẽ không vì e ngại quần thần can gián mà giữ mãi lễ nghĩa vợ chồng hoàng gia theo khuôn phép, đến cả một chút thiên vị cũng không dám dành cho y.
Nỗi mê mang trong buổi hoàng hôn năm nào ở điện Lâm Hải, đến hôm nay rốt cuộc cũng đã lộ ra một tia sáng - y không cần phải chia sẻ Lục Lệnh Tùng với những người khác, và con của y cũng không cần phải chia sẻ cha của chúng với những đứa trẻ khác.
Tạ Cánh khom người, vòng tay ôm lấy hắn, Lục Lệnh Tùng vẫn đang nằm sấp trên người y, vây chặt y trong vòng tay mình, vừa rồi mới chỉ là lần đầu tiên trong đêm nay.
Đêm hãy còn dài, điện Chiêu Dương lại rộng lớn đến thế, thời gian dường như bất tận, cứ thế mặc cho họ vừa khóc vừa cười, vừa buồn vừa vui, được sống như một con người - một con người thực sự còn thở, còn cảm xúc, chứ không phải là một hình tượng khoác áo gấm vàng son bị đóng khung lên tranh vẽ, treo trong Thái miếu.
Tạ Cánh bỗng giật mình, thầm nghĩ hóa ra y chưa bao giờ cần phải giam mình trong nỗi buồn bế tắc, cô độc thủ giữ lầu son, chờ một con quạ rét nào đó bay ngang qua, mang đến chút ánh nắng hiếm hoi cho điện Chiêu Dương.
Bởi lẽ chính y đã sẵn có trong tay tất cả, một mặt trời tròn đầy rực rỡ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.