《 29 .3 》 Khi giàn hoa tử đằng bắt đầu vào mùa nở rộ, phủ Chiêu Vương lặng lẽ đón vài vị cố nhân trở về. Trong phòng bày sẵn một chiếc ghế tựa mềm, Tạ Cánh nằm nghiêng trên đó, Lục Thư Ninh gối đầu lên vai y, mặt mày hớn hở kể cho bác Chu đang ngồi bên cạnh nghe những chuyện thú vị giữa em và anh trai trong lúc đánh cờ. Dưới gốc mai trắng trong sân, Lục Lệnh Tùng chỉ mặc một chiếc áo bào cổ tròn bình thường ở nhà, cùng Lục Thư Thanh đào một hố đất cạn bên cạnh mộ của Lục Ngải. "Cha ơi," Lục Thư Thanh bỗng hỏi, "Y Vân đã bao nhiêu tuổi rồi ạ?" Lục Lệnh Tùng suy nghĩ một chút, "Năm đầu tiên khi cha rời cung mở phủ, tổ phụ của con đã ban nó cho cha, khi đó nó chỉ là một con ngựa non." Lục Thư Thanh im lặng hồi lâu, tuy rằng Y Vân đã vượt quá độ tuổi sử dụng, nhưng nếu không đi theo Hổ Sư hành quân ngàn dặm, không bôn ba chẳng ngơi nghỉ trong trận tuyết lớn kia, thì ít nhất nó còn có thể sống cho đến khi cậu cập quan. Cậu nhìn cha mình, thấp giọng nói: "Con xin lỗi, ngày Hổ Sư xuất chinh, con đã không ngăn cản Y Vân lại." Lục Lệnh Tùng buông xẻng xuống, kéo Lục Thư Thanh lại bên mình: "Thanh Nhi, con đồng ý với cha một chuyện được không?" "Kể từ hôm nay, con phải dùng hai chữ "xin lỗi" thật cẩn thận, con có thể nói với mẹ con, em gái con và cả tổ mẫu, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848775/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.