Quan thự của Hạc Vệ nằm ở phía Tây Nam hoàng thành, sát ngay bên Vũ Lâm Vệ, còn Tuyên Thất thì vẫn giữ nguyên địa điểm cũ, nằm bên trong cung thành. Bởi vậy, hiếm khi Tạ Tuấn có dịp gặp Tiêu Dao trên đường đi trực.
Cậu đi bộ, còn Tiêu Dao ngồi xe, một trước một sau tình cờ gặp nhau. Tạ Tuấn bước đến hành lễ: "Lâu rồi không gặp sư phụ."
Tiêu Dao vén rèm xe lên: "Lên đi, cho con ngồi nhờ một đoạn đường."
Hai thầy trò ngồi ổn định trong khoang xe, Tạ Tuấn mặc quan phục chỉnh tề, còn Tiêu Dao gần như chẳng khác gì so với trước kia, mười mấy năm ra vào Trích Tinh lâu như thế nào, bây giờ nàng vẫn vẹn nguyên như thế ấy. Nhưng Tuyên Thất là thế lực dưới trướng Lục Lệnh Tùng, nói khó nghe thì chẳng khác nào "chó săn" của thiên tử, có triều thần nào dám công khai bình phẩm Tiêu Dao chứ?
"Hôm ấy vào cung ngồi trò chuyện cùng chú của con, nghe y nói, con định qua một thời gian nữa sẽ từ chức ở Hạc Vệ à?"
Tạ Tuấn gật đầu, bùi ngùi đáp: "Vì những chuyện cũ trong nhà nên lòng con vẫn còn sợ hãi, sư phụ cũng biết rõ điều đó mà. Thật ra chuyện sư phụ vẫn tiếp nhận chức thủ lĩnh Tuyên Thất... mới là điều khiến con thật sự không ngờ tới."
Tiêu Dao cau mày: "Nhìn ta giống như người không màng danh lợi lắm sao?"
Tạ Tuấn cười, lắc đầu: "Chỉ là con cảm thấy, sư phụ chọn liên minh với bệ hạ năm xưa vì đó là di nguyện của ân nhân, dốc lòng gầy dựng bao năm chỉ để tẩy sạch tội danh cho những người vô tội trong gia tộc. Nay ân tình đã trọn, cũng là lúc người nên buông gánh nặng xuống, sống tiêu dao tự tại đi thôi."
Nghe vậy, Tiêu Dao trầm mặc một lát rồi nói: "Cái tên này là do sư phụ của ta đặt khi nhận nuôi ta. Nhưng rốt cuộc ta muốn làm điều gì, làm sao hắn có thể biết hết được?"
Nàng khẽ nhoẻn miệng cười gian xảo: "Huống hồ, sống có tiêu dao tự tại hay không đâu nằm ở chỗ mình ở nơi nào? Năm xưa ở chốn thanh lâu, bọn họ nghe ta ca hát, thổi tiêu, bây giờ gặp ta lại phải khom lưng uốn gối gọi hai tiếng 'đại nhân', chuyện đắc ý nhất trên đời chẳng phải là như thế hay sao?"
Lòng Tạ Tuấn khẽ động, cậu vô thức gật đầu, rơi vào trầm ngâm.
Xe ngựa đã đến trước cửa quan thự Hạc Vệ, Tiêu Dao mới hỏi tiếp: "Con muốn từ quan, nhưng Lý cô nương thì chưa chắc đã nghỉ việc theo con nhỉ?"
Tạ Tuấn hoàn hồn đáp: "Không đâu ạ, thứ nhất Phương Trần là người làm việc đâu ra đấy. Hai là mẹ và cậu của nàng đều đang mong nàng mở rộng tiền đồ. Nhìn ra xa, phía trước vẫn là một chặng đường rực rỡ đang chờ đợi nàng ấy."
Tiêu Dao vui vẻ nói: "Đúng là độ tuổi có thể mặc sức vùng vẫy. Nếu không phải vì thấy tội nghiệp cái tên nhóc nhà con cứ muốn làm đồng liêu với người ta để ngày nào cũng được gặp mặt, ta đã sớm mở miệng xin người từ chỗ Lục Tử Phụng để đích thân dạy dỗ rồi. Giờ thì cũng được thôi, hôm nay con từ chức, ngày mai ta đi hỏi ý Lý cô nương thử xem sao."
Tạ Tuấn bất lực gãi ót: "... Sư phụ!"
Tiêu Dao nghịch ngợm nhướng mày, thấy cậu bối rối thì bật cười, vươn đầu ngón tay cách xa một khoảng, chỉ vào lồng ngực của Tạ Tuấn: "Tuấn Nhi, trái tim nằm ở đây này."
Tạ Tuấn ngẫm đi ngẫm lại câu nói ấy, cậu xuống xe ngựa, ngẩn ngơ rảo bước vào trong sảnh quan thự. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lý Dã ở đó từ trước.
Hạc Vệ là do Lục Lệnh Tùng một tay nâng đỡ, sau lại được rèn giũa dưới quyền Lục Lệnh Chân suốt mấy năm, được trải nghiệm đao thật thương thật. Tạ Tuấn tuy là thống lĩnh, nhưng trong lòng chưa từng dám chắc bản thân được mọi người tin phục hoàn toàn.
Song, lúc này Lý Dã đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, xoay nửa người về phía cậu, đang căn dặn mấy thuộc hạ đứng chờ dưới công đường. Giọng nói của cô không to, điềm đạm mà thong thả, đủ để xứng với bốn chữ "khí định thần nhàn".
Tạ Tuấn đứng ở ngoài sảnh, không quá gần cũng chẳng quá xa, lặng lẽ nhìn cô. Mãi đến khi mấy thuộc hạ lần lượt lĩnh mệnh lui ra, Lý Dã mới như cảm nhận được điều gì đó mà quay sang, bắt gặp sự hiện diện của cậu.
Có lẽ cô đã khẽ mỉm cười. Tạ Tuấn giật mình, vội vã dời ánh nhìn đi nơi khác.
Mấy năm nay Ngô thị vẫn luôn giữ thói quen không ăn sau giờ Ngọ, thường là con cháu đến Minh Loan điện dùng bữa cùng bà. Nhưng hôm nay vì bà ăn điểm tâm hơi muộn, nên đến giờ Ngọ, một nhà bốn người bèn tụ họp tại điện Chiêu Dương, cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản.
Người còn chưa ngồi đủ, món ăn đã lần lượt được dọn lên. Lục Lệnh Tùng vừa rửa tay xong, liếc thấy trong khay son có món vịt hồ lô hầm tiêu xanh, hắn bèn nói: "Gắp riêng mấy miếng ra đi."
Cung nhân lập tức làm theo. Lục Lệnh Tùng bưng đĩa bước sang điện phụ nơi đặt bài vị, trùng hợp trông thấy Lục Thư Ninh đang đứng trên một chiếc đôn thêu, nghiêng người cắm nhánh hoa hạnh vào bình hoa.
Trên bức tường sau bàn thờ treo một bức họa mới vẽ, nét mực còn tươi. Trong tranh là thiếu nữ vận áo đỏ, đeo kiếm sau lưng, góc tranh có đề: "Tranh vẽ Chân Chân, cháu gái Thư Ninh vẽ vào tháng Năm năm Diên Gia thứ nhất, anh dâu Cánh đề chữ."
"Có với tới không đấy?" Lục Lệnh Tùng hỏi.
"Đương nhiên rồi ạ," Lục Thư Ninh cắm thêm hoa tăng phần sinh động, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đôn thêu, quay đầu lại nhìn, em reo lên: "Òa, có món vịt kìa, là món cô thích ăn nhất!"
Giọng Tạ Cánh vọng ra từ chính điện: "Đồ ăn nguội cả rồi, mọi người đi đâu hết vậy?"
Thế là hai cha con cùng quay về, Lục Thư Thanh cũng vừa bước vào điện, vừa cởi áo khoác ngoài vừa lẩm bẩm: "Mẹ đúng là ngược đời thật đấy, đêm thì giục người ta đi ngủ, mới qua canh hai một khắc đã nói 'con xem, sang canh ba rồi đấy!', đến trưa thì giục người ta ăn cơm, chỉ vào rau trộn mà bảo 'đồ ăn nguội cả rồi...'."
Tạ Cánh thật sự không nghe rõ, hỏi lại: "Con nói gì thế?"
Lục Thư Thanh: "Không có gì ạ!"
Tất cả đã yên vị, Tạ Cánh thuận miệng hỏi Lục Thư Ninh: "Hôm nay con hái hoa gì cho cô con đấy?"
"Trên đường đi ngang hồ Thái Dịch con hái được hoa hạnh này, màu trắng ngọc, là mấy cành cuối cùng rồi đấy ạ. Sợ mưa thêm trận nữa là rụng hết thôi."
"Không sao, hoa hải đường ngoài Lan đài cũng nở rồi," Lục Thư Thanh nói, "Ngày mai anh hái một ít về cho."
Vì có bốn người ngồi, Lục Lệnh Tùng thấy không gian chật chội nên không gọi cung nhân gắp món mà tự mình với tay gắp một đũa măng tây. Không ngờ lại vô tình chạm vào khuỷu tay trái đang bưng chung trà của Tạ Cánh, khiến y hít sâu một hơi.
Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh nghe tiếng đều ngẩng đầu nhìn về phía mẹ. Dưới gầm bàn, Tạ Cánh dùng đầu gối khẽ thúc Lục Lệnh Tùng một cái, ngoài miệng chỉ thản nhiên nói: "Không sao, thành chung hơi nóng một chút thôi."
Lục Lệnh Tùng tự hiểu, là do tối hôm kia Tạ Cánh nằm sấp trên chiếc áo choàng lông cáo trải trong thư phòng phía tây, bị hắn ép làm đến nửa đêm, đến giờ cánh tay trái vẫn còn tê mỏi, chưa hồi phục hẳn.
Hắn bình thản dịch người lại gần, khẽ thì thầm bên tai: "Tối nay bảo người pha bồn nước ấm, ta sẽ xoa bóp cho em."
Đợi đến khi Lục Lệnh Tùng và bọn trẻ đều đã rời điện Chiêu Dương, Ngân Trù mới một mình đến từ biệt Tạ Cánh.
Hơn một tháng trước, cô đã bày tỏ ý định ra đi, cũng đã nhiều lần nhắc đến ngày đi với Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh. Thế nhưng đến lúc thực sự phải chia xa, trong lòng lại không nỡ, cô bèn giấu kín hai người, chỉ lặng lẽ rời cung.
Tạ Cánh tuy đã mơ hồ đoán được Ngân Trù sẽ đi, nhưng vẫn giữ trong lòng một tia hy vọng có thể giữ cô lại: "Tần thái y tuổi đã cao, qua Trung thu năm nay ông ấy định cáo lão hồi hương. Ta và Tử Phụng vốn định để dành vị trí Viện phán lại cho chị đấy."
Ngân Trù chỉ lắc đầu: "Ở trong nhà, làm dì của Thanh Nhi và Ninh Ninh, tôi muốn sao được vậy, nhưng vào cung, làm bảo mẫu của Thái tử và công chúa, đối với tôi đây là một công việc có chút xa vời, cũng có chút khó khăn."
Tạ Cánh hiểu rất rõ điều mà Ngân Trù muốn nói - ở Vương phủ, gần như chẳng có bao nhiêu chuyện phải cân nhắc nhân tình thế thái; nhưng ở trong cung thì khác, tốt xấu lẫn lộn, từ tiền triều đến hậu cung có vô số ánh mắt sắc như dao, đủ chuyện luồn cúi, đút lót, không sao kể xiết. Mà Ngân Trù, với tư cách là người gần gũi nhất, được Thái tử và công chúa tin cậy nhất chỉ sau tổ mẫu, ắt sẽ phải đối mặt với đủ loại rắc rối "khó lòng đưa ra ánh sáng".
Cô mỉm cười, gọi tự của y: "Chi Vô."
Tạ Cánh khẽ rùng mình, cả con đê ký ức như bị cơn lũ quét sập trong chớp mắt. Khi tiếng sênh tiêu Trích Tinh lâu năm ấy hãy còn vang vọng, khoảnh khắc cánh cửa bị xô tung ra, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp không chút kiêng dè buông lời mắng mỏ ấy hôm nay lại một lần nữa hiện về trước mắt y.
Không lâu trước đây, Tiêu Dao cũng từng ngồi đối diện với y, nhắc đến một chủ đề tương tự. Ngân Trù và Tiêu Dao có thể xem là hai người bạn mà Tạ Cánh thân quen nhất. Xuất thân của họ khác biệt một trời một vực, con đường mà họ chọn để có được cuộc sống yên ổn chẳng giống nhau, những ngã rẽ trong đời nơi họ dừng lại cũng hoàn toàn khác hẳn đối phương.
Song, bản tâm của họ thì lại giống hệt nhau, vững như bàn thạch, không vì sang hèn mà thay đổi, cũng chẳng vì sống chết mà lay chuyển.
"Phải rồi," y nhìn cô, khẽ mỉm cười, "Từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, chị đã nói rằng muốn mở lại y quán của nhà mình. Tuy có muộn một chút - muộn đến mười sáu năm, nhưng rốt cuộc vẫn là nói được làm được."
Tạ Cánh tiễn Ngân Trù thẳng đến tận Công Xa môn, y đứng ở đầu cầu đá trắng bên hào thành, lặng lẽ nhìn xe ngựa của cô dần đi xa, hóa thành một chấm đen nhỏ, cuối cùng hoàn toàn khuất bóng, chỉ còn lại cánh cổng trống vắng im lìm.
Khách qua chớ nghe nước chảy trước cung môn, vì âm thanh ấy đã cuốn trôi cả tháng năm đời người.
Trên đường trở về điện Chiêu Dương, Tạ Cánh lững thững đi trước một mình, nội giám và cung nữ lặng lẽ theo sau cách một đoạn xa.
Quảng trường trước điện Thần Long quanh năm suốt tháng đều toát lên vẻ tịch mịch nghiêm trang, duy chỉ có đêm Giao thừa, khi hoàng đế mở tiệc ban thưởng cho bá quan, nơi này mới có đôi chút tiếng cười nói làm dịu đi sự tĩnh lặng. Chính nơi ấy, chính thời điểm ấy là lần đầu tiên Tạ Cánh gặp gỡ Thôi Thục Thế, nàng đứng bên kia ánh đèn và vô số bóng người, lạnh lùng nhìn về phía y, hoàn toàn dửng dưng với năm Trinh Hữu thứ tám sắp đến.
Giờ này Lan đài đã khóa cửa, không còn mở cho quan viên các bộ đến tra cứu điển chương nữa. Năm xưa, vì muốn tìm một chỗ thuận tiện cho cả Lục Thư Thanh và Trương Diên, Lục Lệnh Chương mới cố tình sắp xếp riêng cho cậu một gian phòng trong Lan đài. Giờ đây, Lục Thư Thanh đã có thể tùy ý sử dụng tất cả mọi nơi trong cung điện, vậy mà ngày nào cậu cũng chỉ thu mình trong căn phòng chật hẹp ấy.
Hình như gần đây trong nội bộ cung nhân bắt đầu rộ lên lời đồn điện Lâm Hải có ma, chuyện này vốn đã là "đãi ngộ" mà mỗi điện trong cung Thái Sơ đều được chia phần như nhau, chẳng có gì lạ. Có lẽ ngay lúc này, ở một nơi mà mắt Tạ Cánh chẳng thể thấy được, linh hồn mang dáng dấp hai đứa trẻ của Lục Lệnh Chân và Lục Lệnh Chương cũng đang ríu rít cười đùa quanh y, chạy chơi dọc theo vĩnh hạng sâu hun hút mãi không thấy điểm kết.
"Chân mệnh thiên tử" chào đời ở điện Cửu Hoa tổng cộng chẳng có mấy người, mà chết thì cũng đã chết gần hết, chỉ còn lại mỗi một mình Lục Thư Thanh. Ai mà biết được đời sau liệu còn có ai nữa không? Thật ra lúc chọn cung thất cho Hoàng hậu, Tạ Cánh đã chủ động nói dùng điện Cửu Hoa cũng được, cả cung đình này đều là mái ngói cột chạm, ngủ ở đâu mà chẳng phải là ngủ. Nhưng Lục Lệnh Tùng không đồng ý, sở dĩ vì thời điểm y hạ sinh Lục Thư Thanh năm ấy vẫn khiến hắn sợ hãi, còn Tạ Cánh không bận lòng là bởi vào lúc khó nhọc nhất, y đã nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình, khi đó, nỗi sợ hãi trong lòng y thật sự đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Khi Tạ Cánh bước qua cửa lớn điện Chiêu Dương cũng vừa đúng lúc mặt trời đang ngả về Tây, bọn trẻ vẫn chưa về.
Buổi chiều, Lục Thư Thanh đã ra ngoài cung chơi, Tạ Cánh nghĩ, bọn họ ngồi lên hoàng vị chẳng phải là để đổi lấy khoảnh khắc này hay sao? Để Lục Thư Thanh có thể tranh thủ nửa ngày nhàn rỗi giữa kiếp phù sinh, tạm gỡ bỏ trách nhiệm của một Thái tử, ra ngoài gặp gỡ nhóm bạn mà chính cậu tự lựa chọn, cũng rất có thể là những người sẽ trở thành nhóm cận thần do chính cậu đích thân chỉ định sau này.
Có một số việc lớn tồn đọng đã lâu, chẳng hạn như mở rộng khoa cử tuyển sĩ; cải cách chế độ ruộng đất, tiền tài thuế má; dàn xếp những mâu thuẫn giữa sĩ tộc, thứ dân và thương nhân, cùng với loạt vấn đề chiến hòa ở biên giới và thương lộ với Mạc Bắc... cho dù không thể giải quyết hết trong mấy năm Lục Lệnh Tùng tại vị, thì chí ít họ cũng phải bắt tay vào ngay để mở ra khởi đầu cho Lục Thư Thanh.
Lục Lệnh Tùng cùng Tạ Cánh quyết định cứ cách ba ngày sẽ để Lục Thư Thanh tham dự buổi tấu đối tại Chính sự đường một lần, hai người cũng sẽ có mặt, Tạ Cánh chỉ lắng nghe, không góp lời. Những tấu chương từ Thượng thư đài sẽ được các vị trưởng quan tuyển chọn kỹ lưỡng, chọn ra những việc hệ trọng, khó quyết đoán, dâng lên cho Lục Lệnh Tùng, sau đó hắn sẽ mang những việc bản thân còn chưa nắm chắc về ngự thư phòng, bàn bạc cùng Tạ Cánh sau.
Mà hầu hết thời điểm, những trình tự rườm rà như vậy đều sẽ bị bãi bỏ. Bởi lẽ ngay trong ngày cử hành đại lễ sắc phong Hoàng hậu, Lục Lệnh Tùng đã nhân đó đích thân viết ra giấy trắng mực đen, công bố rằng trên triều đình, trước chính sự, Tạ Cánh có quyền vào triều không phải quỳ trước quân vương, xưng thần không xưng thiếp, nghe chính sự không cần rèm che.
Đến chạng vạng tối, nội điện lúc nào cũng yên tĩnh đến lạ, tựa như chỉ chớp mắt thôi tất cả mọi người đã tan biến vào hư không. Tạ Cánh từng bước giẫm lên ráng chiều màu gừng, các vật bày trí trong phòng bị ánh sáng cắt thành hai nửa, một nửa căn phòng rực đậm sắc vàng, nửa kia là một mảng xám u tối thăm thẳm.
Trên chiếc tháp ở phía Tây là chồng sách nằm vương vãi lộn xộn, toàn bộ đều là những quyển mà thường ngày Lục Thư Thanh thích đọc. Cậu có thói quen ngủ trưa ở đây, các cung nhân không dám tự tiện thu dọn.
Tạ Cánh dừng lại cạnh tháp, tiện tay cầm lên một quyển sách cổ bị úp ngược xuống, phát hiện ra quyển này nằm trong một bộ bút ký tạp văn, Lục Thư Thanh đã đọc đến quyển thứ mười sáu, cũng là quyển cuối cùng. Có lẽ cũng giống như y năm đó, đến khi vừa lớn thêm được vài tuổi là không còn đủ kiên nhẫn đọc sách Thánh hiền nữa, bắt đầu suốt ngày say mê mài giũa vần thơ câu chữ, ưa thích phô diễn những lời văn tinh diệu.
Y lật mặt sách lại, mang đến bên cửa sổ sáng sủa hơn một chút, tùy chọn một đoạn, lướt mắt đọc qua: "... Lục Châu Ca Đầu vốn là bài nhạc cổ mà quân nhạc dùng để cổ vũ. Những người yêu chuộng văn nghệ đời sau mượn giai điệu ấy để sáng tác nên khúc vịnh thương cổ tích... Âm điệu bi tráng, lại lấy chuyện hưng vong xưa làm nội dung, nghe khúc ca này, người ta đều thấy buồn bã khôn nguôi..."
Chuyện hưng vong.
Tạ Cánh khẽ giật mình, ba chữ ấy nán lại trên cánh môi, lặng lẽ đọc lại một lần. Y đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi lâu vẫn không nhúc nhích.
Ca từ trong khúc nhạc cổ kia cũng ưa viết về chuyện hưng vong, là những gì y từng lạnh mắt nhìn qua, những gì y không thể không tự mình trải qua, nhưng đó chỉ đơn giản như một nét chấm phá nhỏ bé trong bức tranh hưng vong rộng lớn - chứa đựng sự hưng vong của một vương triều, sự hưng vong của một môn phiệt, sự hưng vong của một gia tộc, sự hưng vong của một con người, xương trắng tro xanh, ngải dài đìu hiu.
Song, tất cả những thứ ấy, đứng trước dòng sông vĩnh cửu của muôn đời, trước ánh mặt trời và vầng răng tròn khuyết ngày ngày mọc lặn, thì cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé mà thôi. Trăm ngàn năm trôi qua, những người như họ sớm đã dung nhập vào đất trời, hóa thành làn khói, thế nhưng sông Tần Hoài vẫn sẽ ở đó, cầu Chu Tước vẫn sẽ ở đó, dòng Trường Giang vẫn sẽ ở đó, thành Kim Lăng cũng vẫn sẽ ở đó.
Tạ Cánh chợt hồi tưởng về nhiều năm trước, nhớ đến sợi dây diều đã đứt đoạn trong tay y, và chú chim yến màu tím biếc đã bay lên tầng không mịt mờ, ẩn mình vào màn trời xa ngút ngàn dặm, từ đó chẳng còn biết tung tích.
Thế sự đổi dời, đàn én từng bay lượn trước nhà họ Vương Tạ nay chẳng biết đã về nơi đâu; chỉ có ánh tà dương đầu ngõ Ô Y là vĩnh viễn trường tồn. Thời đại mà y từng bước qua nay đã rền rĩ hạ màn, đứng cạnh hàm tước vương và phi, đế và hậu, cạnh những danh xưng dài dòng khi còn sống, cạnh những thụy hiệu rườm rà khi qua đời, ai dám nói mình mãi mãi là thiếu niên?
Lục Thư Thanh cưỡi trên chú ngựa nhỏ màu trắng mang tên "Quỳnh Nhứ" của mình, nhóm bạn đồng hành của cậu đã lần lượt lao xuống triền núi, ngoái đầu lại gọi tên cậu, giục cậu mau chóng đuổi theo. Người đã tặng cậu con bạch mã ấy đã chẳng thể trở về nữa, chỉ còn lại ngôi mộ chôn di vật nằm ở bên kia bờ sông, bầu bạn cùng cỏ thơm liền với trời xanh qua năm tháng.
Mỏm Yến Tử đắm mình trong hoàng hôn đỏ rực như máu, màn đêm dần buông lẽ ra phải đượm buồn, vậy mà nhìn khung cảnh ấy, Lục Thư Thanh lại chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm áp dào dạt dâng lên trong lòng.
Lục Thư Ninh chào tạm biệt Hà phu nhân, cuộn bức tranh mà em mới vẽ buổi chiều lại, kẹp dưới cánh tay, từ chối lời đề nghị của nội giám muốn đưa mình lên xe ngựa, rồi chạy ra khỏi viện tranh bằng cửa bên. Cách đó một bức tường, giữa khoảnh sân rộng lớn của Thượng phục cục đã treo đầy những tấm lụa vừa được nhúng vào thùng nhuộm, đang chờ phơi dưới ánh nắng chiều để hong ra những sắc màu đều và trong trẻo nhất.
Em chạy vụt qua từng dải lụa, từ sắc hồng phấn đến vàng mơ, rồi lại lướt từ xanh xám sang tím đinh hương nhanh như một cánh chim sẻ sắp sửa vút bay lên. Ngọn gió bị kéo theo cánh tay em, cùng em rẽ một lối tắt trở về nhà, bỏ lại phía sau một vệt màu cầu vồng mờ nhạt.
Tạ Cánh đặt quyển sách xuống, cất bước đi tiếp vào trong. Trước mắt y giờ đây chỉ còn tấm bình phong khảm trai án ngữ trước nội điện, chiếm trọn tầm nhìn, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một người đang tựa ngồi phía sau bình phong, dường như đã chờ y từ lâu.
"Anh đang ở đó à?" Tạ Cánh nhẹ giọng hỏi.
Bên trong vọng ra tiếng con cờ được đặt xuống, Lục Lệnh Tùng cất tiếng: "Ta ở đây."
"Ngồi xuống cùng ta đánh nốt ván cờ này đi," hắn nói, "Em cầm quân trắng."
Tạ Cánh bước về phía Lục Lệnh Tùng, nhưng không vòng sang phía đối diện, mà chỉ dừng lại bên này tấm bình phong. Đoạn, y chậm rãi ngồi nghiêng xuống, cách một lớp vải mỏng nửa sáng nửa tối, chăm chú nhìn ngắm góc nghiêng khuôn mặt của đối phương.
Gió nam ấp áp dịu dàng quẩn quanh trong điện, giống như ngày họ chính thức gặp nhau lần đầu - cũng vào mùa xuân này mười sáu năm về trước, mùa xuân năm Tạ Cánh mười sáu tuổi, một mùa xuân vô cùng chân thành, trong trẻo, tình ý đắm say.
Ánh nắng chiều nghiêng ngả lướt qua mái hiên, phủ lên tấm màn sa trước bình phong, bóng hoa, bóng chim, bóng người, chừng như tất thảy đều được những mũi kim tinh tế giữ lại trên nền vải, viền ngoài nhòa dần thành một đường chỉ vàng mờ nhạt, man mác nỗi buồn. Ấy chẳng phải bức tranh sơn thủy hay mỹ nhân thông thường nào khác, mà là dàn tử đằng, cây ngọc lan và đình đài hồ nước vẫn vẹn nguyên dáng vẻ của năm nào, chính là cảnh xuân sâu thẳm như biển khơi, trải dài mênh mông vô tận nhìn ra từ cửa sổ thư phòng của Tạ Cánh ở phủ Chiêu Vương.
Mười sáu năm trôi qua tựa giấc mộng, đời người đằng đẳng nỗi hận, nước mãi cuộn chảy về đông.
May thay, họ vẫn luôn khắc ghi những mùa xuân đã qua.
Cũng vì lẽ ấy, họ mới dệt thêu nàng xuân xinh đẹp lên tấm bình phong gấm, nguyện cho hương sắc của nàng mãi chẳng tàn phai.
- Kết thúc chính văn -
.
.
.
Min: Và thế là truyện cũng đi đến hồi kết rồi, đã hơn một năm kể từ ngày mình biết đến Lục Châu Ca Đầu và quyết định edit bộ truyện này, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mình cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa, dưới đây là vài lời trải lòng (ý kiến riêng thui),cả nhà đọc vui thôi nhen ~
Về chất lượng bản edit thì chắc để các bạn đọc bình phẩm đi, vì mình cũng tự thấy phong độ của mình khá thất thường và trình còn yếu (chứ văn phong của chị Hoả hay bùng lổ hay điên đảo),nên nếu ai đọc kỹ để ý thì sẽ thấy có những lúc trong cùng một chương, có đoạn mình gõ rất ổn áp cũng có đoạn dở ẹc, mình sẽ cố gắng check raw và beta lại trong thời gian tới, nên nếu có thấy gì bất ổn thì hãy góp ý với mình nha ~
Về hình thức truyện, thì Lục Châu Ca Đầu có lối dẫn chuyện khá khác so với các tác phẩm thường thấy (có thể có nhưng mình chưa biết),đó là liên tục xen kẽ quá khứ và hiện tại chứ không tách thành 2 phần riêng biệt, cũng như việc tác giả để con của công thụ gọi thụ là "mẹ" - cho nên đây phần nào là lý do truyện kén bạn đọc, các chị em bên bển cũng nhận định như vậy (ở đây thì chắc còn vì cách hành văn, cách chọn từ ngữ edit của mình nữa),nhưng nếu để ý thì sẽ thấy rằng tất cả các chương đều sẽ có tình tiết liên quan, móc nối với nhau để gợi nhắc, giúp mình dễ dàng ghi nhớ nội dung truyện. Mình nghĩ đây là cái hay của chị Hoả, cũng là thứ khiến mình ấn tượng và chỉ muốn tiếp tục bóc tách xem diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào thui, này thì chắc tuỳ gu mỗi người ớ kkk :3
Là một người đã đọc QT 2 lần và đang beta lại dần từ đầu, đối với cá nhân mình, Lục Châu Ca Đầu là một tác phẩm hay, từ từng câu chữ, cho đến tình tiết, tác giả đều cài cắm rất tài tình, rất thơ, mỗi một nhân vật từ chính đến phụ đều có một nét tính cách riêng biệt và số phận của riêng mình, họ đã thể hiện trọn vẹn hình ảnh của bản thân, sự xuất hiện của họ đều có lý do, cả khi ra đi cũng chẳng lu mờ.
Trong truyện, có những sự ra đi để lại nhiều nỗi buồn, nỗi tiếc nuối và đau đớn, từ con người đến những con vật giống như thành viên của gia đình, nhưng mình nghĩ, đúng như Lục Lệnh Tùng đã nói với Tạ Cánh, rằng để em được sống, không có sự ra đi nào là vô nghĩa cả, cũng như khoảnh khắc tưởng chừng suýt mất đi anh, cái chết chính là thứ liên tục khiến cho tinh thần của Tạ Cánh sụp đổ, nhưng cũng là thứ giúp em trưởng thành dù muộn màng, cũng như càng thấu hiểu, tin tưởng tình yêu mà Lệnh Tùng dành cho em hơn.
Sự sống và cái chết tuy được nhắc đi nhắc lại xuyên suốt mạch truyện nhưng chẳng hề nhàm chán, bởi lẽ mình có thể nhìn nhận nó dưới mỗi góc nhìn khác nhau của từng nhân vật khác nhau, từ suy nghĩ của những người trưởng thành, đến suy nghĩ của những đứa trẻ hãy còn non nớt, vì tình cảnh éo le mà ép mình phải lớn lên.
Nhưng rồi đâu cũng lại vào đấy mà thôi, sống chết là quy luật tuần hoàn vĩnh hằng của đất trời, miễn là trong lòng vẫn ghi nhớ, thì tình cảm sẽ mãi chẳng bao giờ mai một, cho dù người có ở tận chân trời góc bể nào đi chăng nữa.
Giờ thì đến lúc phải tạm biệt Lục Châu Ca Đầu, tạm biệt Lục Lệnh Tùng, tạm biệt Tạ Cánh, tạm biệt gia đình nhỏ của hai người rồi, mong rằng mọi người sẽ luôn hạnh phúc bên nhau, cùng nhau trải qua thêm thật nhiều mùa xuân nữa.
Cảm ơn duyên phận đã cho mình biết đến bộ truyện này, cảm ơn các bạn đọc đã ủng hộ vote, cũng như comment cổ vũ mình từ những ngày đầu tiên, giúp mình có động lực hoàn thành bộ truyện thứ hai trong nhà 💕
Vẫn còn ngoại truyện và vài mẩu truyện nhỏ trên weibo tác giả nữa, mình sẽ nhanh chóng edit và đăng tải ~ see ya
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.