Trình Diễm ngẩn người, ngước mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt có chút cay cay.
Lâm Đang vẫn đang an ủi anh: “Mình nghĩ lớp phó học tập có lẽ cũng không cố ý nhắm vào cậu đâu, chỉ là lo lắng không kịp dọn dẹp thôi mà. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng có gì to tát, cậu đừng để trong lòng, cứ vào tai trái rồi ra tai phải là được.”
Anh không biết phải nói gì, chỉ đáp lại một tiếng, giọng hơi nghẹn ngào. Anh khẽ mở miệng, thở ra một hơi dài theo chiều gió, muốn xua đi giọng nói nghẹn ngào không bình thường của mình.
Cho đến khi cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút, anh mới nói: “Chúng ta đi đổ rác thôi.”
Lâm Đang đi theo sau anh, nhận lấy cán chổi anh đưa, cùng nhau xách thùng rác, bước chân vui vẻ tiến về phía bãi rác: “Mình thích đi đổ rác lắm, nhất là vào giờ đọc bài buổi sáng, như vậy có thể trốn được nửa tiết học.”
Trình Diễm không kìm được mà mỉm cười, chẳng trách đôi khi anh thấy cô và Tống Noãn đi đổ rác, đi một lúc là hết nửa tiết, hóa ra là không muốn lên lớp học bài buổi sáng.
“Cậu không thích học bài buổi sáng à?” Anh hỏi.
“Không hẳn đâu, chỉ là cảm giác đó rất kích thích, có thể khi trở lại lớp sẽ bị thầy cô mắng, mà cũng có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra, cứ như tránh được một kiếp nạn vậy.”
Trình Diễm không ngờ Lâm Đang lại nghĩ như vậy, anh luôn nghĩ cô giống như một con thỏ, bị chọc giận thì sẽ cắn người,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-lac-nho-paradoxical/1667307/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.