“Được.” Chỉ cần có thể ở cạnh cô, như thế nào đều được cả.
“Giấy nè.” Cô lấy giấy từ trong túi ra, chia cho anh một tờ, rồi cùng anh đi về lớp học: “Cậu nói xem mình có khả năng ném trúng không?”
Trình Diễm nói: “Chỉ cần ném nhiều lần, chắc chắn sẽ ném trúng.”
Lâm Đang rất vui: “Được!”
Tống Noãn không đến trường, Lâm Đang cũng chẳng muốn học buổi tối nữa, vừa tan học cô đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, cô không muốn chờ Hứa Phục Triều cùng đi.
Cô đeo ba lô, đến chào Trình Diễm: “Tan học rồi, buổi tối mình không học nữa, mình đi trước nhé, tạm biệt.”
Trình Diễm vươn cổ nhìn ra ngoài vài lần: “Hứa Phục Triều không đi cùng cậu sao?”
“Mình muốn về trước, không chờ anh ấy, lát nữa để tài xế quay lại đón anh ấy cũng được.”
“Vậy tôi đưa cậu ra cổng trường.” Trình Diễm bật dậy, làm cái ghế kêu cái rầm, không đợi Lâm Đang đồng ý, anh đã đi trước, “Đi thôi.”
Lâm Đang thấy anh đã đứng dậy rồi nên không từ chối, cùng anh ra khỏi cổng trường.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Lâm Đang hỏi: “Cuối tuần cậu bận không? Có muốn đến nhà mình chơi không?”
Trong lòng Trình Diễm vui vẻ nhưng giọng lại buồn buồn: “Cuối tuần tôi còn có việc bận rồi, để lần sau nhé.”
Lâm Đang không ép nữa.
Đi đến cổng trường, Trình Diễm nhìn Lâm Đang lên xe, vẫy tay chào, vừa định quay lại cổng trường thì bị một nhóm nam sinh vây quanh. Một người cao lớn dẫn đầu khoác vai anh, kéo anh vào con hẻm nhỏ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-lac-nho-paradoxical/1667312/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.