🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Cậu có muốn đi phơi nắng không?” Trình Diễm biết trước kia Lâm Đang học thể dục thường cùng đi tản bộ, phơi nắng, hoặc là chơi các dụng cụ thể thao với Tống Noãn.

“Ừm.” Lâm Đang gật đầu.

Thời tiết còn hơi lạnh nhưng vẫn có mặt trời, rất nhiều học sinh đang ở sân thể dục để phơi nắng.

Trình Diễm đi theo Lâm Đang đến một góc sân thể dục, ngồi ở trên bãi cỏ xanh rì rồi lẳng lặng chờ đợi.

Hai người ngồi khá xa nhau lại chẳng nói với nhau câu nào, bầu không khí hơi gượng gạo.

“Từ lần sau cậu cứ học thể dục, tin học với tôi đi.” Trình Diễm nói trước, nói xong anh lại sợ Lâm Đang không đồng ý nên bổ sung thêm: “Trước kia tôi đều học một mình, rất… cô đơn…”

Hai chứ này nói ra cứ cảm thấy vấp vấp, nhưng hình như cũng chẳng còn cách nào hay hơn để dỗ dành Lâm Đang.

Quả nhiên sau khi nghe lời này, Lâm Đang chần chờ trong chốc lát rồi đồng ý: “Được rồi, mình đi học với cậu.”

Trình Diễm ngồi khoanh chân trên nền cỏ, quay đầu nhìn cô cười: “Được.”

Trên mặt cô còn nước mắt chưa khô nên cực kỳ không thoải mái. Cô lau mặt, nghĩ thầm Trình Diễm đúng là quá đáng thương, không ai chơi cùng với anh mà chỉ có thể bơ vơ một mình.

“Cậu muốn đi chơi bóng rổ không?” Cô hỏi.

“Cũng được.”

Lâm Đang đứng dậy phủi cỏ trên người, dùng gậy dò đường lần về phía trước: “Mình nhớ phòng thiết bị ở bên này thì phải.”

Trình Diễm nghẹn cười: “Ở bên này.”

“À, ờ…” Lâm Đang đổi hướng, đi theo anh: “Thật ra mình không biết chơi bóng rổ lắm, chỉ biết vỗ bóng thôi.”

“Không sao, tôi cũng không biết chơi.” Trình Diễm đi chậm lại, sánh vai đi cùng cô.

Giờ này các học sinh khác đều đã lấy hết đồ cần dùng, bây giờ trong phòng thiết bị không có ai, Lâm Đang đi vào trước: “Mình vào lấy, cậu đợi ở đây nhé.”

Cô cho rằng Trình Diễm chưa từng đến đây nên không quen đường quen nẻo.

Vì thế cô dùng gậy dò đường, men theo hướng đi trong trí nhớ. Cô với Tống Noãn đã tới đây rất nhiều lần cho nên đã quá quen với cách bài trí ở đây.

Cô dễ dàng tìm được chỗ đặt bóng rổ, chọn một quả rồi dùng hai tay ôm lấy.

Chỉ là hai tay cô đều ôm bóng rổ, gậy dò đường phải thu lại, treo ở cổ tay, lần mò đi về phía trước. Cô nghĩ nếu cứ đi theo hướng vừa rồi chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên cô vấp phải thứ gì đó dưới đất, cả người cứ như vậy ngã nhào về phía trước.

Cảm giác đau đớn khi ngã xuống đất không ập đến, thậm chí vào lúc cô vướng ngã, chưa biết mình có đứng vững được hay không thì đã được Trình Diễm đỡ lấy.

Cô được anh vững vàng ôm lấy, trong lòng còn giữ chặt bóng rổ. Quả bóng ngăn cách lồng ngực hai người, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô chẳng rõ nhịp tim nhanh như vậy là do bị dọa sợ hay vì nguyên nhân nào khác.

Thời gian giống như yên lặng, hương chanh nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi.

“Trình Diễm…”

“Ừm.”

Giọng nói của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu khiến mặt cô nóng lên: “Mình… mình đứng vững rồi, chúng ta nhanh đến sân thể dục đi, sợ lát nữa không còn khung bóng để chơi nữa.”

Thật ra cô cũng chẳng cần khung bóng rổ để làm gì.

Trình Diễm cũng biết vậy. Hai tai anh đỏ ửng, chậm rãi buông tay ra, nhận lấy bóng rổ từ tay cô, nâng bước đi ra ngoài: “Sau này cứ để tôi lấy cho, ở chỗ này nhiều đồ linh tinh dễ bị vấp té lắm.”

Cô nhỏ giọng ậm ừ, mở gậy dò đường trong tay ra. Chẳng hiểu hôm nay gậy dò đường bị làm sao, ấn mấy lần mới chịu duỗi dài. Cô ngại ngùng đi theo sau Trình Diễm để ra ngoài.

Phòng thiết bị cách sân thể dục một quãng đường, cả hai cứ người đi trước người đi sau, ăn ý không nói với nhau câu nào. Mãi cho tới khi đến sân bóng rổ, Trình Diễm mới đưa bóng cho Lâm Đang.

Lâm Đang ôm bóng rổ, hắng giọng: “À… mình phát bóng không giỏi lắm, cậu đừng cười mình đấy.”

“Ừm.” Trình Diễm đáp lời, trong mắt lại nhiễm ý cười.

“Noãn Noãn bảo với mình phải làm thế này…” Cô khẩn trương đập bóng xuống, giơ tay ra, nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt mà hoảng loạn đập bóng, nhưng chưa được hai cái, bóng rổ đã vuột mất.

Cô muốn đuổi theo, Trình Diễm đi trước một bước, nhặt bóng về đưa cho cô.

“Ừm… chắc là như vậy đấy…” Cô cầm lấy bóng, khẽ cắn môi.

“Hai chân tách ra, vai hơi hạ xuống chút.”

“Hả?” Lâm Đang ngơ ngác nhìn anh.

Anh giải thích: “Tôi đang dạy cậu cách tung bóng đấy.”

Lâm Đang làm theo.

“Đầu gối hơi khuỵu xuống… nửa người trên nhoài về phía trước một chút… dùng ngón tay khống chế quả bóng.”

Anh nói một bước, Lâm Đang làm theo một bước, cuối cùng quả bóng rổ kia cũng nghe lời mà không tuột khỏi tay cô.

Nhưng cô cảm thấy có hơi mất mặt, lại có chút ấm ức. Cô đứng thẳng người, trề môi ôm bóng rổ, nức nở hỏi: “Chẳng phải cậu nói cậu cũng không biết chơi sao?”

Trình Diễm rất sợ cô khóc, vội vàng dỗ dành: “Đây là mấy kiến thức cơ bản giáo viên dạy trong giờ học thôi, tôi cũng chỉ biết tung bóng chứ bảo tôi đi thi nhất định không được, cho nên tôi mới nói mình không biết chơi.”

“Ờ… vậy sao?” Lúc này cô mới tìm lại được chút mặt mũi, cô chưa từng học tiết thể dục, chuyện này cũng không thể trách cô được.

“Cho nên tôi không lừa cậu.” Trình Diễm nói: “Có muốn thử ném bóng vào rổ không?

“Nhưng mình không nhìn rõ được.”

Trình Diễm cười cười, đứng phía sau cô: “Tôi sẽ chỉ hướng cho cậu.”

Cô có chút dao động, nhỏ giọng nói: “Cũng được.”

“Cậu đứng dịch về phía bên trái chút. Đúng, là hướng đấy, giơ bóng lên, cổ tay dùng sức chút, đầu…”

Tiếng bóng rổ nện vào khung bóng “bịch” một tiếng rồi rơi xuống mặt đất.

Trình Diễm chạy tới nhặt bóng, nghe được tiếng reo hưng phấn phía sau: “Có phải mình ném vào khung rồi không? Woaaaa mình giỏi quá đi mất.”

“Ừ.” Trình Diễm nhoẻn miệng cười, ôm bóng đưa cho cô: “Muốn thử lại lần nữa không?”

“Ok ok, cậu chỉ hướng cho mình nhé?” Cô quay người, ngẩng đầu, tóc ngắn ngang vai như tung bay, lộ ra gương mặt nho nhỏ cùng đôi mắt rực rỡ xinh đẹp.

Trình Diễm rất muốn sờ vào mặt cô, nhưng lại không dám, chỉ có thể dịu dàng nói: “Được.”

Anh tiếp tục chỉ hướng, nhìn người trước mắt liên tục ném bóng trật khỏi khung. Có khi bóng ném vào khung bóng, cô sẽ vui vẻ cười thành tiếng, khi bóng ném vào không khí thì ủ rũ thở dài.

Suốt cả một tiết học Trình Diễm chỉ đi nhặt bóng về, nhưng đây chính là tiết thể dục vui vẻ nhất mà anh từng học.

Chuông tan học vang lên, cả hai cùng đi cất bóng, sau đó về khu dạy học rửa tay.

“Đúng rồi, có phải hôm nay toàn mình chơi bóng, còn cậu chỉ đi nhặt cầu nhỉ?” Lâm Đang rửa tay, bỗng nhiên nhận ra chuyện không đúng.

Trên chóp mũi vương chút mồ hôi, mặt hơi ửng hồng, Trình Diễm vừa nhìn thấy cô, trong mắt liền mang theo ý cười dịu dàng: “Không sao, tôi cũng vui lắm.”

“Thế không được, tiết sau cậu ném bóng đi, mình đi nhặt bóng cho cậu.” Cô kiên định nói.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.