Đệ thập nhị chương
Sáng hôm sau Vương Lăng rời giường, cảm giác say rượu đã không còn, đầu mơ hồ trướng đau.
Tứ Kính bưng chậu nước rửa mặt để trên giá rồi nói, “Thiếu gia, đêm qua cậu say quá trời, Cơ công tử đã giúp đưa cậu về phòng, cũng đã rất khuya nên Cơ công tử ngủ lại chỗ chúng ta một đêm, giờ đang ở khách phòng bên trái.”
Vương Lăng xoa nhẹ thái dương, lờ mờ nhớ tới tối hôm qua mình hình như đã uống rất nhiều, quả thật có ai đó cùng bọn tiểu tư đưa mình vào phòng, nguyên lai đúng là Cơ Dung Quân. Hắn cảm thấy có chút hổ thẹn: “Cơ công tử đã dậy chưa?”
Tứ Kính nói: “Mới vừa thức dậy, đã có người đi hầu hạ Cơ công tử rửa mặt.”
Vương Lăng đi tới phòng khách, Cơ Dung Quân vừa rửa mặt xong, chỉ mặc nội bào đang ngồi trong phòng. Vương Lăng mở lời, “Hôm qua thật hổ thẹn, ta uống nhiều quá, không hảo hảo tiếp đón các ngươi, lại còn liên lụy tới ngươi chiếu cố ta.”
Cơ Dung Quân mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ, miễn cưỡng trả lời, “A, cũng không có gì, huống hồ ta tá túc quý phủ một đêm, coi như đã đòi được vốn rồi”, nâng tay đè lên huyệt thái dương, lại nói, “Chắc là hôm qua uống nhiều quá, thật đau đầu, dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng, không bằng cho người tới chuyển lời, chúng ta hôm nay không đến ti bộ, được không?”
Vương Lăng đầu cũng đang đau muốn chết, cảm thấy như vậy cũng tốt, liền kêu Tứ Kính tới phủ Ứng Cảnh Lan, hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thuy-thanh-son/562328/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.