Lục Tiểu Phụng nói :
- Dù ngươi không nói thì ta cũng biết lần này ai đến kiếm ngươi.
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Công tử biết là chuyện của công tử. Tại hạ không nói là việc của tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi nói vậy tức là bất luận ta biết hay không ngươi cũng chẳng chịu nói chứ gì?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Đúng thế!
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao bây giờ ngươi lại biến đổi chủ ý đem chuyện bí mật này nói với ta?
Tư Không Trích Tinh thở dài đáp :
- Công tử mạo hiểm dấn thân vào đống lửa để cứu tại hạ, suýt nữa cháy sạch cả lông mày thì khi nào tại hạ lại nỡ ăn cắp người bạn của công tử?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Theo lời ngươi thì dù là việc trộm cắp cũng phải có đạo lý hay sao?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Công tử nói đúng!
Thượng Quan Đan Phụng không nhịn được lớn tiếng hỏi :
- Nếu ngươi không nghĩ đến đạo nghĩa thì liệu ngươi có ăn cắp được ta đem đi thật không?
Tư Không Trích Tinh ngạo nghễ đáp :
- Cô nương đừng quên tại hạ là vua ăn cắp. Trong thiên hạ chẳng có cái gì là tại hạ không đánh cắp được.
Thượng Quan Đan Phụng cười lạt hỏi :
- Ta muốn nghe kế hoạch ngươi chuẩn bị đánh cắp ta ra sao?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại :
- Cô nương có nghe tên bán thuốc cao dán nào đem bí mật độc môn của họ nói cho người khác biết không?
Thượng Quan Đan Phụng đáp :
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-tieu-phung/1785900/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.