Editor: Đào Tử
___________________________
Địch Nhạc không phải hai bàn tay trắng ra về.
Tay trái hai vò, tay phải hai vò, thắng lợi trở về.
Linh hoạt nhảy lên, nhẹ nhõm vượt qua tường thấp nhảy vào trong tường, còn chưa kịp đứng vững, trong tầm mắt xuất hiện một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc. Mũi chân cậu ta suýt nữa không ổn định, ý cười nhẹ nhõm trên mặt hơi cứng, tự giác đứng vững, nhũn giọng nói: "A huynh..."
Địch Hoan vẫn với trang phục văn sĩ nho nhã nhẹ nhàng, thấy đường đệ phóng từ ngoài tường vào, vẻ mặt anh ta không chút chập chùng, không ngoài ý muốn với phương thức xuất hiện của Địch Nhạc. Chỉ là đạm bạc hỏi một câu: "Mấy ngày nay Tiếu Phương ở bên ngoài chơi vui chứ?"
"Chơi rất vui, Thẩm huynh đúng là người tuyệt diệu. Đệ chưa từng thấy người biết chơi như thế, thú vị, cực kỳ thú vị."
Nhắc đến trải nghiệm mấy ngày nay, Địch Nhạc không ngăn nổi ý cười, đôi mắt hoa đào vốn trời sinh mang nét cười càng tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cậu ta ngồi xuống đối diện đường huynh.
Thật vui vẻ chia sẻ tâm đắc thiến lợn với Địch Hoan.
Địch Hoan: "... ? ? ?"
Lúc đường đệ nói vị Thẩm tiểu lang quân ấy thiến lợn, biểu lộ anh ta chỉ đơ chốc lát. Nhưng khi đường đệ còn nói mình cũng đi theo học được tay nghề thiến lợn. Sáng nay vừa thiến bảy cái chín đực, tổng cộng mười sáu con lợn con... Quản lý biểu lộ nhiều năm của Địch Hoan lý suýt nữa đình công.
Anh ta đau đầu xoa mi tâm: "Vậy mà còn chơi vui?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/1262136/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.