Editor: Đào Tử
______________________________
Nam chủ nhân tuy có lòng tâm tình một phen cùng "Tri kỷ" mới quen, nhưng tình thế bức bách, bổ sung lương khô túi nước xong lập tức dẫn gia quyến tôi tớ vội vàng lên đường chạy trốn. Trước khi rời đi, hắn thấm thía khuyên can Chử Diệu: "Ngu huynh có một lời khuyên bảo, thành Hiếu đã thành chốn thị phi, hiền đệ có thể không đi thì cố gắng đừng đi —— "
Chử Diệu lộ ra một nụ cười khổ: "Thân bất do kỷ..."
Về phần là "Thân bất do kỷ" thế nào, hắn không nói.
Nam chủ nhân cũng chỉ thuận mồm khuyên như vậy, Chử Diệu không chịu nghe lời hắn khuyên thì hết cách, chỉ là trong lòng nhận định lần này Chử Diệu đi lành ít dữ nhiều. Ngoài miệng liền nói: "Haiz, vậy hiền đệ phải chú ý an toàn, nhớ phải bảo trọng. Hai ta có duyên, ngày sau sẽ gặp lại..."
Nói hai câu xã giao liền ngồi lên xe ngựa lần nữa.
Chử Diệu cười đưa mắt nhìn, cho đến khi xe ngựa đi xa, độ cong nhếch miệng trong nháy mắt tiêu tán, phảng phất chưa hề xuất hiện. Hắn quay người trở về quán trà, nói cặn kẽ tình báo thám thính được ra: "Đầu đuôi câu chuyện đại khái chính là như vậy..."
Nam chủ nhân cũng coi như nhân vật có mặt mũi ở thành Hiếu, cho dù tình báo của hắn không hoàn toàn đúng, c*̃ng nhiều hơn dân chúng bình thường lắm, dạng như tạp dịch, nhiều nhất là nghe nói chỗ nào lại bắt đầu đánh trận, vị kia lại có thể thu được phong thanh trước.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2940098/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.