Trăng đêm nay không sáng rõ, những làn mây mỏng che lấp ánh bạc. Tầm nhìn mờ mịt, con đường trước mắt cũng có vẻ mơ hồ. Nhưng vào lúc này, ta có thể nhìn thấy rõ ràng, máu đang nhiễu giọt từ bàn tay Tạ Ngọc Hành. Hạt châu đỏ tươi rơi xuống đất, vỡ tan.
Lửa giận vô biên bùng cháy lên trong lòng ta, thôi thúc ta lao về phía trước, bắt lấy cái kẻ dám đả thương Tạ Ngọc Hành. Ta hành động quá nhanh, cả Tạ Ngọc Hành cũng không kịp nhận ra, vậy nên lúc ta lướt qua, y chỉ kịp gọi: “Thẩm ——”
Âm sau bị chìm xuống. Nói đúng hơn là hóa thành một tiếng hít khí vì đau, bởi vì y không chỉ gọi ta mà còn giơ tay ngăn cản. Một tay vướng hộp ám khí, tay giơ ra chính là tay bị thương, vậy nên không thể giữ ta lại mà càng khiến y thêm đau đớn.
Cũng chính thanh âm này như một thanh gậy sắt đập mạnh vào đầu, cảnh tỉnh ta: Lúc này mà còn bị cơn giận dữ nhất thời chi phối chỉ tổ khiến hai ta rơi vào vòng vây của Linh Tê Vệ.
Ta dừng bước, đứng tại chỗ hít một hơi. Nội công sôi trào cọ rửa kinh lạc khắp người, thế tiến công bị ta cưỡng ép đình chỉ, tựa như dòng nước dâng cao bị chặn lại đột ngột, dội ngược vào trong cơ thể. Cơn đau như xé toạc ta từ bên trong, nhưng ta cố cắn răng chịu đựng. Lúc này, một bàn tay giữ chặt cánh tay ta.
Ta quay đầu lại, trong lòng thoáng nhẹ nhõm —— Tạ Ngọc Hành dùng cái tay không bị thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-cung-hanh-giang-sac-mo/689444/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.