“Chúng ta đều biết là cửu đệ muội là có lòng tốt cứu người. Chính là, cái loại phương pháp này thực sự là...” Thực sự là đồi phong bại tục.
Nhị tẩu không có nói hết câu, bởi vì nàng ấy cảm thấy nói hết ra quá mức làm tổn thương người khác.
Những người còn lại tuy rằng không có nói ra miệng như nhị tẩu, nhưng nhìn vẻ mặt của các nàng, Hách Tri Nhiễm hiểu được, các nàng ấy đều có suy nghĩ như vậy.
Nếu không có biện pháp tiếp thu, nàng có giải thích nhiều cũng không thay đổi được gì.
Lập tức, Hách Tri Nhiễm banh mặt.
"Nếu mọi người đều cho rằng hành vi của ta là đồi phong bại tục, chờ khi tới Tây Bắc, để phu quân cho ta một phong hưu thư bỏ ta là được.
Nhưng mà, thời điểm hiện tại, ta hi vọng chúng ta ở chung vẫn giống như trước đây, để tránh cho người ngoài nhìn thấy sẽ chê cười."
Hách Tri Nhiễm cũng không phải người có EQ cao, nếu đấu trí đấu dũng nàng rất lành nghề, còn làm thế nào để xây dựng tốt mối quan hệ với nhà chồng, người ở kiếp trước chưa từng có bạn trai như nàng, thật đúng là không có chút kinh nghiệm nào.
Nếu bản thân ở trước mặt người ta đã bị ghét bỏ, nàng cũng không cần thiết phải tiếp tục xu nịnh lấy lòng.
Quan điểm của nàng chính là đi con đường của chính mình, mặc kệ người khác nói như thế nào.
Hách Tri Nhiễm kết thúc lời ở đây, còn nếu những người đó có bắt lấy chuyện này không thuận theo cũng không buông tha nàng, thì nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/696529/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.