Nắng hè gay gắt, lòng đường nóng đến bỏng rộp và chẳng có kẻ nào ngu ngốc chạy chân trần ra đường vào giờ này cả. Ấy vậy, trêи vỉa hè có một con điên đầu óc bù xù, tóc tai rũ rượi dùng tay chải qua, còn bê bết lại như lâu ngày không gội. Quần áo xộc xệch khó coi, còn lem nhem cát bụi. Trông thê thảm chẳng ai dám nhìn thẳng.
Cố Thương đầu trần đội nắng, vừa đi bộ dọc đường vừa ấm ức cắn răng ngăn cơn khóc nấc muốn giải thoát. Tay áo này, tay áo kia thi nhau gạt nước mắt bướng bỉnh rơi ướt đẫm mặt cô. Đôi lúc, vì quá tủi thân mà òa lớn vài giây rồi lại tiếp tục cắn răng kiềm chế.
Trưa về, dòng đường thưa thớt căn bản là chẳng có ai. Thi thoảng có vài người về muộn, ném cho cô cái nhìn nửa khinh miệt nửa thương hại. Cố Thương nào có tâm trạng để ý đến những điều này, giờ cô không lúc nào là nghĩ đến cảnh tượng đầy nhục nhã kinh tởm đó.
Vô thức trông thấy vết tím bầm nơi cổ tay, Cố Thương càng thêm đau đớn tủi nhục, nước mắt rơi lã trã như mưa nhòe đi tầm nhìn của cô. Tự dặn lòng, không được phép khóc lóc! Đây là việc đáng xấu hổ, không được khóc!
Nhưng càng nhủ, lại càng tủi. Cố Thương ngồi sụp xuống, gục mặt xuống đầu gối òa khóc thương tâm.
“Con nhà ông Vượng bị hϊế͙p͙ đấy.”
“Con này nghe nói bị hϊế͙p͙ ɖâʍ, tránh xa nó ra!”
“…”
Trong đầu Cố Thương vang lên những đoạn hội thoại khinh miệt trong tưởng tượng, tinh thần cô một lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-manh-pho-dem/676437/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.