Thời gian vui vẻ luôn chẳng mấy mà vụt tan.
Sau khi qua đi, người ta không ngừng thổn thức hoài niệm.
Thế cho nên trên thế giới sinh ra một từ – "Hồi ức".
Hơn nửa tháng ở Hokkaido cùng nhau, Lệ Hàn Bân và Mẫn Hướng Hàng đã cùng đi hết những danh lam thắng cảnh ở đây.
Đi đến viện bảo tàng trưng bày bốn ngàn hộp nhạc thuộc bát âm* để lắng nghe những giai điệu động lòng người, đến Thung lũng Địa ngục cảm thán tạo hóa của thiên nhiên, đi tới vườn bách thú Asahiyama ngắm loài gấu bắc cực đáng yêu cùng với vương quốc chim cánh cụt...!Nhấm nháp mỹ vị của các loại hải sản tự nhiên nơi đó.
Ví dụ như lẩu cá hồi, sashimi, cua tuyết, các loại sushi của Hokkaido.
Ngày cuối cùng ở Hokkaido, bọn họ ngồi cáp treo lên núi Hakodate ngắm cảnh đêm.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, cả thành phố giống như đều được rải những viên đá quý lấp lánh đẹp đẽ, óng ánh chập chờn.
Lệ Hàn Bân kéo tay Mẫn Hướng Hàng hứng trí bừng bừng nói: "Cảnh đêm nơi đây thật đẹp, hải cảng giao thoa với thành phố.
Anh nhìn xem, ánh đèn sáng chói khiến cho cả thành phố giống như đang ở trong các tinh hà vậy".
Mẫn Hướng Hàng giải thích: "Cảnh đêm từ núi Hakodate, cảnh đêm ở cảng Victoria Hồng Kông và cảnh đêm Napoli ở Ý là ba cảnh đêm đẹp nhất trên thế giới, tất nhiên là đẹp không sao kể xiết! Chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì..." Lệ Hàn Bân mê mê hoặc hoặc hỏi.
"Chẳng qua..." Mẫn Hướng Hàng nhếch miệng cười xấu xa, ôm Lệ Hàn Bân đang đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luu-nien-tu-thuy/1788394/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.