🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm nay, mưa trời mịt mùng, lắng nghe tiếng mưa, trong đó còn mang theo tiếng gầm gừ giận dữ của sấm sét, và cả tiếng r*n r* run rẩy của cành lá.

Lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập, sau khi vào hang động, Chu Triều Ca lập tức nhắm mắt cuộn mình ở một góc hang, hai tay ôm chặt lấy đầu gối cố gắng khiến mình ấm áp hơn một chút. Chiếc áo mỏng vốn sạch sẽ đã sớm nhuốm đầy bùn đất, vì dầm mưa trở nên ướt sũng, lớp vải lạnh ẩm dính chặt vào người, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Phong Ly sớm đã cởi bỏ chiếc áo ướt vướng tay vướng chân, thân trên rắn rỏi cường tráng còn đọng lại những giọt nước, mái tóc đen ướt sũng cứ thế xõa sau vai, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thoạt nhìn phóng khoáng bất kham, mang đến cho người ta cảm giác không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.

Hắn ta vốn định tìm vài cành củi không bị ướt trong hang để nhóm lửa, nhưng những cành củi tìm được đều là loại nhỏ, không mang theo bất kỳ vật dụng nhóm lửa nào, nếu hắn ta muốn mài cây lấy lửa cũng không biết phải mài bao nhiêu canh giờ.

Phong Ly bực bội ném hết những cành củi khô trong tay đi cùng với chiếc áo ướt của mình, liếc thấy Triều Ca đang co rúm ở một bên như một con mèo con nhát gan, hắn ta dở khóc dở cười nói: "Triều Ca, ngươi định cứ như vậy qua hết một đêm sao?"

"Nếu không, không thì… Sao?" Chu Triều Ca không chịu nổi lạnh, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

"Qua đây."

Chu Triều Ca khẽ mở mắt nhìn hắn ta một cái, rồi lại ôm bản thân mình chặt hơn. Phong Ly bĩu môi, trong lòng một cỗ oán khí không có chỗ trút, hắn ta tức giận đi đến bên cạnh Chu Triều Ca, dùng sức xé toạc quần áo của hắn ra. Hành động thô bạo đương nhiên sẽ gây ra một hồi giãy giụa từ Triều Ca, hai người giằng co một lúc, Phong Ly mất thăng bằng, nặng nề đè lên người Chu Triều Ca cùng ngã xuống đất.

Lưng của Chu Triều Ca với áo quần nửa mặc nửa cởi bị đá sỏi trên đất làm bị thương, tiếng r*n r* đau đớn khẽ thoát ra từ miệng hắn. Nhìn thấy Phong Ly vẫn không ngừng đưa tay xé nốt quần áo của mình, hắn không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ngươi đang làm cái gì vậy, mau tránh ra!"

Phong Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Đều là nam nhân cả, sao lại õng ẹo như nữ nhân thế? Ngươi cứ mặc bộ đồ ướt này, ngày mai chắc chắn sẽ bị cảm lạnh."

Hiếm khi Phong đại gia hắn ta chịu hạ mình phục vụ hắn, tiểu tử này lại dám từ chối hắn ta? Hừ, không có cửa đâu!

"Ngươi nói như vậy là có ý gì…"

Đang yên đang lành sao lại phải đả kích sự tự tin của hắn? Hắn chỉ là không quen tiếp xúc thân thể với người khác mà thôi.

"Không có ý gì cả, ta chỉ đang nói sự thật thôi." Phong Ly sờ lên lồng ngực gầy gò trắng bệch của Chu Triều Ca, lơ đãng nói: "Mặc dù hơi gầy một chút, nhưng rất có độ đàn hồi…"

Chu Triều Ca hóa đá ngay tại chỗ, nhưng khi hắn cảm nhận được Phong Ly dường như sờ đến mức muốn ngừng cũng không ngừng được, không muốn mình bị sờ đến mất một lớp da, hắn nhanh chóng trở lại bình thường từ trạng thái hóa đá: "Ngươi muốn làm gì?"

Phong Ly cười một cách tà mị, vẻ mặt gian xảo ghé sát đến trước mặt hắn, cố ý hạ giọng nói: "Ngươi nói xem?" Chậc chậc, bọn họ cũng đã quen biết nhau hơn nửa năm rồi, thì ra Chu Triều Ca vẫn chưa biết hắn ta là một gã nam nhân tồi tệ sao?

Ánh sáng trắng đột ngột lóe lên soi sáng khuôn mặt tuấn tú của Phong Ly, theo sau đó là một tiếng sấm rung chuyển cả mặt đất. Lúc này, Chu Triều Ca cuối cùng cũng nhìn rõ trong đôi mắt đang nở nụ cười xấu xa của Phong Ly ẩn hiện sự trêu chọc, lập tức hiểu ra mình đã bị đối phương lừa một vố.

"Ngủ." Hắn lạnh lùng buông ra chữ này.

Nói về âm hiểm, hắn và Cao Vũ Tễ cộng lại cũng không bằng tên Phong Ly này, hắn dứt khoát nhắm mắt lại không thèm để ý đến tên phiền phức này nữa.

Phong Ly nghe lời gật gật đầu: "Được, chúng ta ngủ."

Chu Triều Ca vẫn không muốn quá thân cận với hắn ta: "Ngươi cút ra xa cho ta."

Phong Ly chẳng thèm để ý đến hắn, vươn hai tay ôm Chu Triều Ca vào lòng. Hơi ẩm trên người sớm đã bị hơi nóng từ sự cọ xát của hai cơ thể xua tan, nhưng từ khi biết chuyện đến nay vẫn luôn tự chăm sóc mình, Chu Triều Ca chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật như vậy với người khác. Bây giờ bị Phong Ly ôm, hắn đổi mấy tư thế cũng không ngủ được, có cảm giác như sắp ngạt thở.

Cảm giác này… Giống như toàn bộ không khí đều bị rút đi vậy.

Phong Ly đột nhiên mở miệng: "Không ngủ được sao?"

"Ừm, vì ngươi, cho nên ngươi nên cút ra xa một chút." Chu Triều Ca buồn bực đáp, hắn rõ ràng rất mệt, đều tại tên này làm hại hắn không ngủ được.

"Vậy thì nói chuyện với ta một chút đi."

"Cút!"

"Vẫn luôn muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại tên là 'Triều Ca'?" Phong Ly dùng cằm cọ cọ l*n đ*nh đầu Chu Triều Ca: "Triều ca tịch vũ, triều ca dạ sênh, ta vẫn luôn nghĩ là đọc theo 'triều' trong 'triều dương', nhưng khi ngươi nói với ta lại đọc theo 'triều' trong 'triều đại', có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

Chu Triều Ca vốn không muốn đáp lại hắn ta, nhưng hắn ta lại cứ sờ mó tay chân, khiến hắn vô cùng khó chịu.

"Chữ 'triều' đó thật ra có nghĩa là hướng về… Giống như 'triều dương', khi đọc là 'triều' trong 'triều tịch' thì có nghĩa là mặt trời buổi sáng, nhưng khi đọc là 'triều' trong 'triều hướng', thì lại có nghĩa là đi về phía mặt trời." Chu Triều Ca buồn bã nói: "Mẫu thân nói với ta, cha ta lúc trẻ giỏi ca múa, nhất phái phong lưu, trở thành Tam Cung Tổng Quản thật sự là thánh mệnh khó trái, không phải là ý nguyện của ông ấy, ông ấy vốn dĩ muốn trở thành một người làm nghề ca múa… Nói như vậy, ngươi có hiểu không?"

Phong Ly vô cùng ngậm ngùi nói: "Vậy thì có lẽ Chu Tổng Quản không muốn ngươi đi theo con đường cũ của ông ấy, hy vọng cuối cùng có một ngày ngươi có thể tự do tự tại, sống cuộc sống tiêu dao đối tửu đương ca phải không?"

Chu Triều Ca không nói gì. Hắn biết nguyện vọng của phụ thân, cuối cùng cũng chỉ là một mong ước xa vời.

"Vậy thì, ta cũng kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé." Phong Ly ra vẻ như đang dỗ trẻ con ngủ, hai tay vẫn không hề buông lỏng Chu Triều Ca chút nào: "Về ta."

"Của ngươi?" Chẳng qua chỉ là một công tử nhà quyền quý thì có câu chuyện gì chứ?

Phong Ly cười tủm tỉm: "Có phải rất muốn nghe không?"

"Không phải, chúng ta vẫn nên ngủ đi."

Bởi vì sự tự luyến của đối phương, chút tò mò vừa nhen nhóm cũng bị lời nói của tên này dập tắt.

Phong Ly gãi cằm Chu Triều Ca như đang trêu chọc một con vật nhỏ, khiến hắn hoàn toàn không ngủ được: "Đừng ngủ vội mà, trước tiên hỏi ngươi một câu, trong Đế kinh, ai là người giỏi dùng kiếm nhất?"

Chu Triều Ca nằm trong lòng hắn ta không lập tức trả lời, yên tĩnh như đang ngủ say. Phong Ly nhìn hắn một cái, cười khẽ, một lúc sau, Chu Triều Ca cuối cùng cũng trả lời: "Thái tử Thừa Ân." Nếu hắn không nhớ lầm, sư phụ dạy kiếm thuật cho thái tử lúc trẻ chính là Trương Phi Yến.

"Vũ Tễ đồng ý theo Trương Phi Yến học nghệ là vì cuộc sống tự do của hắn ta trước khi kế nhiệm Trường Uyên Hầu, ta khác hắn ta, ta là vì muốn vượt qua một người nào đó mới bái bà ấy làm sư phụ."

Chu Triều Ca nghe mà hồ đồ: "Thái tử?"

Phong Ly cười có chút mông lung: "Triều Ca à Triều Ca, ta vẫn luôn lấy việc vượt qua phụ thân mình làm mục tiêu, học kiếm pháp mà ông ta từng học, dùng chính kiếm pháp đó để vượt qua ông ta, để ông ta không thể không nhìn thẳng vào sự tồn tại của ta, chỉ cần như vậy, ta đã rất mãn nguyện rồi. Ta muốn nói với ông ta rằng, cho dù ta sống trong góc tối mà ông ta không nhìn thấy, ta vẫn là một ngọn lửa rực rỡ sáng ngời."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.