Sở Minh khó nhịn thở gấp một tiếng, nhắm mắt lại, không dám nhìn vào hai ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt Yến Thừa Khải.
Y vốn dĩ không say, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, chỉ mượn men rượu này…
“A…”
Sở Minh co ngón chân, bất an động đậy thân thể – Yến Thừa Khải lại dám cách một lớp vải, vuốt ve nơi đó của y!
Lụa Hàng Châu bóng loáng mịn màng mang theo chút lạnh lẽo, cọ xát vào nơi đó, cực kỳ kích thích, khiến Sở Minh không nhịn được mà vặn vẹo thân mình, cảm giác một luồng lửa nóng bốc lên từ bên trong.
“Sao nhanh vậy?” Yến Thừa Khải vỗ vỗ lớp vải ướt sũng, khẽ cười, “Có phải chỗ này nhớ ta ba năm rồi không?”
Sở Minh muốn co chân đạp hắn, ai ngờ Yến Thừa Khải căn bản không cho y cơ hội, giữ chặt đầu gối, tách sang hai bên, trực tiếp xé rách y phục, để lộ nơi bí mật kia ra.
Sở Minh trời sinh da trắng, hõm lưng quanh năm không thấy ánh sáng, tự nhiên trắng nõn, lên trên một chút, là một nếp gấp màu hồng nhạt, lúc này đang bất an co rút giữa không trung.
Yến Thừa Khải như bị ma làm, nhìn chằm chằm vào nơi co rút liên hồi kia, thế mà quên cả động tác. Sở Minh cảm thấy hắn cứ tách chân mình ra, nhưng lại không có động tác tiếp theo, bất giác mở mắt ra nhìn, lại thấy Yến Thừa Khải đang chăm chú nhìn vào nơi đó như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, muốn khép chân lại: “Đừng… đừng nhìn nữa!”
Yến Thừa Khải lúc này mới hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-dai-dao-cuong-bac-canh-huu-dong-ly/687947/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.