Đêm khuya, ám vệ ẩn nấp trong bóng tối truyền tin tức đến.
Trước lúc vào tửu điếm, mấy người ám vệ đã chia nhau đi đến rừng cây phía sau dò đường trước.
Khó khăn lắm Tần Lam Chi mới dỗ vợ ngủ xong, vẫn còn đan tay vào nhau, Tạ Dụ Lan nghiêng đầu ngủ ngon lành, nhưng vì đau đầu, thỉnh thoảng không thoải mái lại hừ nhẹ một tiếng, giống như một chú mèo, khiến người ta nhũn tim.
Tần Lam Chi nghe tiếng ám vệ nhẹ giọng bẩm báo bên cạnh, lát sau chau mày: "Ngươi nói phía sau có giam người?"
"Có lẽ vậy." Ám vệ nói, "Cánh rừng phía sau rất lớn, men theo đường nhỏ rẽ trái có một sơn động tự nhiên, bên ngoài dùng cỏ dại, cành cây che lấp, bên trong có một cái lồng thô sơ. Bọn thuộc hạ sợ đánh rắn động cỏ, không dám đến gần nhìn kĩ, chỉ đành quay về bẩm báo trước."
"Ừ. Làm tốt lắm." Tần Lam Chi gật gật đầu, tay vừa gạt nhẹ đi vài sợi tóc trên gò má Tạ Dụ Lan, vừa nói, "Xem ra tửu điếm này đúng thật có vấn đề. Phân phó xuống, tất cả mọi người đề cao cảnh giác, chia ba ca luân phiên canh, bảo Độc Nhất Giới giăng bẫy xung quanh phòng."
"Vâng!"
"Bảo lão Lục dẫn người đi chỗ sơn động xem thử, phải xác định được rõ tình huống bên trong."
"Vâng!"
Ám vệ nhìn theo tầm mắt của giáo chủ nhà mình, cũng nhìn thấy người trên giường, lo lắng nói: "Giáo chủ.....ngài nói xem có khi nào họ Tưởng....."
"Hắn vẫn chưa có bản lĩnh lớn đến thế." Tần Lam Chi ngắt lời nói, "Cho dù là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-giao-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/2109630/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.