Nhạc Quy không rõ vì sao, lại ngẩng đầu chui ra khỏi lòng hắn, ánh mắt khó hiểu đối mặt với Đế Giang.
Một lúc lâu sau, nàng ngập ngừng hỏi: “Giờ người có thể nói cho ta biết vì sao nhất định bắt ta tham gia thí luyện đại hội được chưa?”
“Chờ đến khi trận tỷ thí thứ ba kết thúc, ngươi sẽ biết.”
Đế Giang giơ tay, vén lọn tóc mái vướng ở trán nàng ra sau tai. Đầu ngón tay hắn lạnh bẩm sinh, khẽ lướt qua vùng da mỏng bên thái dương nàng, khiến nơi ấy thoáng ửng đỏ.
Nhạc Quy khẽ bặm môi: “Liên quan đến Diệt Hồn Trận phải không?”
Đế Giang không trả lời.
Vậy tức là đúng rồi. Nhạc Quy càng thêm khó hiểu: “Những kẻ bày Diệt Hồn Trận nhằm vào chẳng phải đều đã bị người g.i.ế.c sạch rồi sao?”
“Vẫn chưa đủ.” Đế Giang vừa nói, vừa thấy vệt đỏ nhỏ trên da nàng, tựa như phát hiện được trò vui mới. Hắn đưa lòng bàn tay đặt lên, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đó lặp đi lặp lại: “Nghe qua ‘huấn luyện chó’ bao giờ chưa?”
“Huấn... huấn luyện chó á?”
“Ừ, muốn một con ch.ó ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ đánh cho nó phục, mà còn phải khiến nó sợ ngươi, biết cái giá của việc không vâng lời là gì. Để về sau, chỉ cần nhớ lại cái giá đó thôi, nó cũng sẽ không dám nảy sinh ý phản kháng.”
Trong đại điện tĩnh lặng, giọng Đế Giang mang theo hơi lạnh rợn người. Nhạc Quy và Gương đồng loạt rùng mình.
“Nghe hiểu chưa?” Đế Giang ngẩng mắt lên.
Nhạc Quy mờ mịt lắc đầu.
“Không hiểu thì thôi.” Hắn cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/2765331/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.