Mục Thư cũng không có gì để nói, chuyện mấy trăm năm xưa hắn cũng không nhớ rõ. Ký ức của Bình Vương cũng không phải của hắn. Vừa rồi chỉ buộc miệng muốn an ủi Tần Thiên Anh thôi.
Hắn chỉ quay người đi, kéo tay Tần Thiên Anh đi "Tết mà nói chuyện buồn làm gì? Ta dẫn đi coi pháo bông. Lúc nãy đi dạo, ta kiếm được một chỗ tốt"Bình Vương không dẫn người hầu hạ đã quen, không bị vướng víu, hai người bay lên một cái ban công nhỏ nhưng mà có thể thấy rõ trời đất.
Các quan thần thường đón giao thừa với gia đình, nhưng cũng có người ở lại chung vui với hoàng đế và cái phi tần. Bình Vương theo lẽ phải chung vui với hoàng huynh nhưng mấy năm nay hắn chỉ đi săn nam nhân để giao thừa cùng. Một năm có bao nhiêu gương mặt mới, tha hồ cho hắn lựa chọn, thị vệ thái giám hắn không tha.Mục Thư tất nhiên là không đi sen nhưng cũng không có hứng đi chung với đám người kia. Hắn chỉ muốn Tần Thiên Anh cao hứng một chút, nói ra cũng tại hắn nên y phải đến đây.
Hắn không quên đem ra hai cái bánh bao mới lấy dưới bếp ra, tính một mình ăn hết thế mà bây giờ phải chia. Hắn vừa ăn vừa nói "Ta tưởng đồ trong cung ăn ngon lắm nhưng cũng thua đồ ngươi nấu, hy vọng Tết năm sau chúng ta ra khỏi đây, ngươi nấu ta ăn"
Tần Thiên Anh ngẩn ngơ, y không biết họ sẽ đi đâu, rốt cuộc là Mục Thư có ý định gì mà luôn giữ y trong bóng tối. Vừa lúc ấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-ton-chi-muon-lam-hoang-hau/20942/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.