Giọng Jill Gia thoáng chùng xuống:
“Nhưng tình trạng của vương hậu hiện giờ không mấy khả quan. Những biến cố vừa qua đã khiến nàng chịu đả kích quá lớn. Thai nhi trong bụng có dấu hiệu không ổn định, cần gấp một loại dược liệu an thai.”
“Đó cũng là việc thứ ba ta muốn nhờ ngươi — và là việc quan trọng nhất.”
“Ở tầng sâu nhất của mê cung vùng sa mạc, có một loại thực vật vàng rực, hình dáng như chim bay, gọi là ‘phi điểu diên’. Hạt của nó có thể làm thuốc, sau khi nghiền thành bột là dược liệu dưỡng thai vô cùng quý giá.”
“Trên toàn bộ hành tinh R20, chỉ có ngươi là người có thể đảm nhận trọng trách này. Vì tương lai của hành tinh, ta mong ngươi đừng từ chối.”
Lần này, Đế Thu không từ chối ngay, mà chỉ lạnh nhạt hỏi:
“Vậy thù lao thì sao?”
Jill Gia hơi nhướn mày:
“Ngươi muốn gì?”
Đế Thu suy nghĩ giây lát rồi hỏi:
“Ngươi nghĩ hạt phi điểu diên có giá trị bao nhiêu?”
Jill Gia trầm ngâm, rồi đáp nghiêm túc:
“Bảo vật vô giá.”
“Vậy thì ta cũng không cần nhiều.” – Đế Thu mỉm cười – “Chỉ cần số tiền này thôi, tiền trao cháo múc.”
Nói rồi, hắn giơ bàn tay trắng nõn, duỗi ra năm ngón tay thon dài, khép ba ngón ở giữa lại, chỉ chừa ngón cái và ngón út.
Jill Gia nhíu mày:
“Sáu mươi vạn tinh tệ?”
Đế Thu lắc đầu, cười nhạt:
“Có thể táo bạo hơn một chút. Đừng bảo thủ thế.”
Jill Gia do dự:
“Sáu ngàn… vạn?”
Thiếu niên vẫn lắc đầu, ánh mắt đầy khích lệ:
“Lớn gan thêm chút nữa.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-dot-nhien-hoa-thanh-tieu-dang-thuong/2965264/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.