Liễu Sinh Hương, nam nhân nhốt không được.
” Ai, rõ là không có cách, hiện tại hắn là tiểu thiếp của ta, e rằng ngươi không thể dẫn hắn đi được.”
Liễu Sinh Hương ngáp ngắn ngáp dài, xiêu xiêu vẹo vẹo tiêu sái tiến vào, mới vừa đặt tay trên bả vai Lạc Vô Trần, một cỗ đại lực đã bắt cổ tay mảnh khảnh, trắng nõn của hắn.
” Hừ, chỉ là một phàm nhân bình thường, nhưng xem ra lá gan ngươi thật không nhỏ.”
Không một chút nội lực, thực sự là một thường nhân yếu đuối vô dụng,
Nhưng..
Vì sao không chút sợ hãi?
Vì sao dám tiến vào đuổi y?
Lại vì sao có thể nhìn y châm biếm như vậy.
Lạc Vấn Tâm phẫn nộ.
Ca ca, cái nam nhân cao cao tại thượng đó mà lại ở cùng người này,
Lạc Vô Trần quay đầu nghiêm khắc nhìn hắn. Ánh mắt có chút quan tâm, Liễu Sinh Hương dường như là một nam nhân kỳ quái.
” Ca ca, ngươi luyến tiếc hắn sao?”
Ngữ khí trêu đùa, Lạc Vấn Tâm vừa điểm huyệt Liễu Sinh Hương, vừa kìm hãm động tác của Lạc Vô Trần.
” Không giống ngươi nha, ca ca của ta.”
Lạc Vấn Tâm phất nhẹ lên đôi má nhẵn nhụi trắng nõn cực hảo của Liễu Sinh Hương.
” Ân, quả thật là một báu vật, ngươi vì thế nên luyến tiếc hắn sao?”
” Hừ”
Vô vị hừ lạnh, ánh mắt Lạc Vô Trần dừng trên ánh trăng ngoài cửa sổ.
” Ngươi…… A.”
“ Bá’
Máu…
Một giọt…
Hai giọt…
Dần dần nhiễm lên bạch bào của Lạc Vấn Tâm, một thanh kiếm mỏng như tờ giấy cắt qua bên hông y.
Chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-ta-muon-cong-nguoi/1241570/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.