Tương phùng
Gió tuyết đang dày, bông tuyết phất phới phủ kín đại địa, bị gió tây điên cuồng gào thét cuồn cuộn thổi lên, thấu xương như đao cắt, trên đường phố cũng thanh lãnh dị thường, ngẫu nhiên có người đi đường chưa về tới nhà, đội chiên mạo thật dày, bụm tai che mũi, cước bộ vội vàng, thời tiết như vậy hẳn là sẽ không ai đến, A Phúc buông rèm cửa thật dày, cuối cùng nhìn lại con phố màu trắng mênh mông, nghĩ thầm hôm nay rốt cuộc có thể thanh nhàn một chút. Nhưng, đường phố xa xa, hai thân ảnh mơ hồ lại nháy mắt hấp dẫn ánh mắt A Phúc, cước bộ nhẹ nhàng đạp trên mặt tuyết, đại tuyết bay tán loạn, khuôn mặt họ mơ hồ không rõ, lại có loại ấm áp kỳ dị tràn ngập lan ra, thời tiết rét đậm, hai người áo lông nhẹ nhẹ, phảng phất như chỉ đạp thanh du ngoạn, thong dong, nhàn nhã, cho đến lúc cước bộ của họ dừng ở cửa.
” Khách nhân nhiều hơn tửu lâu.”
Một bạch y nam tử trong đó ngẩng đầu lên, đôi môi mảnh tràn ra một nụ cười ôn nhu.
” Ha ha, tên này rất quen thuộc, ngươi nói chúng ta có thể gặp được cố nhân hay không.”
” Phải không? Chúng ta hôm nay nghỉ tạm ở đây đi!”
Khuôn mặt nam tử kia ẩn dưới mũ che, lại tự có một cỗ khí phách cường liệt, và ôn nhu càng sâu hơn nữa.
Sau lần đó, đã phiêu bạc bên ngoài hai năm rồi, núi cao sông lớn, đình đài lầu các, đã không biết nhìn thấy bao nhiêu, cuộc sống như vậy, có một người ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-ta-muon-cong-nguoi/285494/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.