Nói ra thì, hình như cả buổi sáng tôi không thấy Chu Kỳ đâu.
Đang nhìn quanh thì có một bàn tay ấn lên đỉnh đầu tôi xoay thẳng lại, bảo tôi cúi xuống.
Chu Thừa Uyên gõ nhẹ vào quyển vở, nhẹ nhàng giải thích:
"Chu Kỳ sẽ không đến nữa."
Hả? Tại sao?
"Nhà có chút việc, không có gì quan trọng đâu. Em xem này, tôi đã hệ thống lại rất nhiều ghi chú, vừa hay bù vào phần em bỏ lỡ, xem thử nhé?"
"Ồ, được."
Cái này thật sự rất hữu dụng.
Tôi lập tức bị thu hút, theo giọng nói của anh chìm vào biển đề.
Chu Thừa Uyên thật sự giấu nghề, những điểm trọng tâm trong ghi chú rất rõ ràng, không hề khó khăn.
Có anh giúp đỡ, tôi ôn tập nhẹ nhàng hơn nhiều, đối với kỳ thi sắp tới cũng tự tin hơn.
Trong một thoáng, tôi đắm chìm trong bầu không khí học tập giúp đỡ lẫn nhau.
Không còn người và việc gì đáng ghét đến làm phiền nữa.
Trừ một người - Bố tôi.
Bố nhìn bài kiểm tra nhỏ của tôi, vẻ mặt rất hài lòng với kết quả gần đây của tôi. Đặc biệt, bố còn gọi tôi vào văn phòng để nói chuyện riêng.
Sau vài câu động viên xã giao, bố đi thẳng vào vấn đề chính.
"Gần đây con rất thân thiết với Chu Thừa Uyên?"
Tôi ngẩng đầu.
Bố nghiêm giọng: "Đừng trách bố không nhắc nhở con. Chuyện học hành thì được, nhưng đừng có những suy nghĩ lung tung. Gia đình Chu Thừa Uyên không giống nhà mình đâu, con phải biết an phận thủ thường, hiểu chưa?"
"Ý bố là sao ạ?"
"Ý bố mà con không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mach-truoc-yeu-sau-khu-bi-le-chi/2774084/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.