🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm khuya, mọi thứ yên tĩnh.

Cả thành phố đều chìm vào giấc ngủ, ánh đèn thưa thớt.

Dịch Yên nằm trong lòng Tô Ngạn ngủ say.

Tô Ngạn bế cô theo kiểu công chúa vào phòng ngủ.

Sau khi uống say và khóc một trận, trên đường về cô đã ngủ thiếp đi.

Đến bên giường, Tô Ngạn hơi cúi người, đặt Dịch Yên lên giường.

Chăn trắng trên giường khẽ nhăn lại, Tô Ngạn giúp cô cởi áo khoác ra rồi đứng thẳng người lên, kéo chăn trắng đã gấp lại thành hình vuông ở cuối giường.

Tô Ngạn cúi người, đắp chăn lên người Dịch Yên.

Anh chống tay bên cạnh cô, nhìn cô một lúc, rồi chỉnh lại góc chăn.

Dịch Yên dù đang ngủ, nhưng cũng không phải rất sâu.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi Tô Ngạn đi vào phòng tắm lấy khăn ướt, Dịch Yên đã trở mình.

Chiếc chăn anh đắp cho cô cũng bị vén lên tới eo, chiếc áo len bó sát người cô do động tác của cô mà kéo lên một chút.

Tô Ngạn đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua vùng da trần của cô, rồi dời mắt đi.

Anh đóng cửa phòng ngủ lại, cầm khăn ướt đi về phía giường.

Khăn ướt đã được nhúng trong nước nóng, tỏa ra hơi ấm.

Dịch Yên không còn khóc nữa, nhưng trên mặt cô vẫn còn vết nước mắt đã khô.

Tô Ngạn đứng chống một chân, tay cầm khăn ướt mà không làm gì trong giây lát.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Dịch Yên, im lặng vài giây rồi đưa tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vết nước mắt trên má cô.

Dường như vẫn chưa đủ, anh cúi người, đôi môi chạm nhẹ vào vết nước mắt đã khô trên mặt cô.

Khẽ li3m một cái.

Dịch Yên trong giấc mơ có vẻ cảm nhận được một chút ấm áp trên mặt, liền quay đầu đi.

Tô Ngạn một tay mạnh mẽ xoay mặt cô lại.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, nhìn xuống Dịch Yên từ trên cao.

Dịch Yên chết cũng không thể từ chối anh.

Anh không cho phép.

Tô Ngạn giữ chặt cằm Dịch Yên, ánh mắt lạnh lẽo và nguy hiểm.

Cảm giác như anh có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.

Dịch Yên nhắm chặt mắt, chân mày nhíu lại.

Một lúc sau, Tô Ngạn cuối cùng cũng thu lại, vẻ mặt âm u của anh dịu đi một chút.

Cuối cùng, anh chỉ cúi người, đôi môi mạnh mẽ ép lên môi cô, hôn một cái.

Tay men theo thắt lưng cô đi xuống dưới, đem phần áo bị cô co lên kéo xuống, che đi phần da tr@n trụi.

Ngay sau đó, anh đứng dậy, lấy khăn ướt lau sạch mặt cho Dịch Yên.

Dịch Yên là người không chịu được cảm giác bẩn thỉu.

Sau khi giúp cô lau mặt xong, Tô Ngạn xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.

Khi quay lại phòng ngủ, Tô Ngạn đã tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm màu xám đậm.

Lần này Dịch Yên không vén chăn, giữ nguyên tư thế khi Tô Ngạn ra ngoài, rõ ràng là đã ngủ say.

Tô Ngạn vén chăn lên giường, ngồi dựa lưng vào đầu giường, đưa một cánh tay qua cổ cô, kéo cô vào lòng.

Tô Ngạn vừa mới tắm xong, cơ thể còn mang theo hơi lạnh.

Dịch Yên đang ấm áp trong chăn, nhưng khi Tô Ngạn bước vào, cô cảm nhận được hơi lạnh và ẩm ướt, vô thức co người sang một bên.

Ngay khi có ý định tránh đi, Tô Ngạn liếc nhìn cô.

Vẻ mặt anh dù vẫn lạnh lùng, nhưng động tác cũng cực kỳ thô bạo, tay anh siết chặt lấy Dịch Yên, mạnh mẽ kéo cô lại, không cho cô cơ hội thoát ra.

Eo cô bị ôm chặt, sức mạnh của người đàn ông rất lớn.

Dịch Yên khẽ phát ra một tiếng.

Âm thanh của cô khi chưa tỉnh hẳn mang theo một chút mềm mại, dịu dàng của phụ nữ.

Tô Ngạn nhìn xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô.

Vài giây sau, Tô Ngạn nghiêng đầu, mạnh mẽ chặn đôi môi cô lại.

Dịch Yên hoàn toàn chiếm thế bị động.

Tô Ngạn vẫn không nhắm mắt, mở mắt ra, thưởng thức vẻ mặt của cô.

Động tác không hề thu liễm, môi lưỡi cạy mở môi cô ra.

Đột ngột bị người tấn công, Dịch Yên nhíu mày, phát ra một tiếng rên bản năng.

Người đàn ông tấn công thành trì, không cho cô dù chỉ là một chút cơ hội nghỉ ngơi.

Cuối cùng cho đến khi gần như không thở nổi, tiếng rên rỉ yếu ớt ngày càng đầy sự phản kháng.

Tô Ngạn mới thả cô ra.

Dù bị hôn như vậy, Dịch Yên cũng không hoàn toàn tỉnh lại.

Tô Ngạn không hề có chút rối loạn hơi thở nào, đèn tường nhỏ mờ mờ, ánh sáng dịu nhẹ.

Anh lại nhìn cô thật lâu.

Mày, mắt, mũi, môi, không chỗ nào anh không chú ý.

Không biết qua bao lâu, Tô Ngạn mới thu tầm mắt lại, giơ tay tắt đèn rồi nằm xuống giường.

Anh ôm cô vào lòng.

Dù cô có đi hay không, có mệt mỏi hay không.

Đều không quan trọng.

Anh yêu cô.

Dù có chết cũng không để cô rời đi.

_______

Dịch Yên sáng hôm sau phải dậy đi làm.

Cô có đồng hồ sinh học, nếu không phải ca đêm thì thường tự thức dậy vào khoảng 5h sáng.

Bây giờ vẫn còn sáng sớm.

Khi Dịch Yên tỉnh lại, trong phòng không quá sáng.

Mở mắt ra liền cảm thấy cảnh vật xung quanh xa lạ.

Dịch Yên hơi ngơ ngác, ánh mắt nhìn thấy ngay cằm của người đàn ông.

Ánh sáng mờ mờ, nhưng dù vậy, Dịch Yên vẫn nhận ra ngay Tô Ngạn.

Cô ngẩng đầu lên, Tô Ngạn vẫn đang ngủ.

Mắt nhắm lại, lông mi dài, môi khép lại, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô.

Tô Ngạn thực sự rất đẹp trai.

Dịch Yên lúc đầu còn ngơ ngác nhìn.

Ngay sau đó, cô đột nhiên sửng sốt, rồi mới nhận ra mình được Tô Ngạn ôm vào trong lòng.

Khi nhận ra điều này.

Dịch Yên lập tức tỉnh táo.

Chỉ trong chốc lát cảm giác mơ hồ lúc mới tỉnh đã biến mất.

Tô Ngạn gần ngay trước mắt.

Chỉ cần ngẩng đầu một chút, môi gần như sẽ chạm vào nhau.

Chưa đầy vài giây, Dịch Yên bình tĩnh lại, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.

Ánh mắt của Dịch Yên lại trở về trên mặt Tô Ngạn.

Tửu lượng của cô không kém, sẽ không vừa uống liền say.

Nhưng một khi say cô sẽ mất kiểm soát hoàn toàn.

Cô đã quên sạch sẽ mọi chuyện sau khi ăn thịt nướng tối qua, một chút cũng không nhớ nổi.

Tối qua rõ ràng hai người vẫn đang căng thẳng, chỉ một đêm thôi, vậy mà bây giờ hai người lại cùng chung một chiếc giường.

Dịch Yên còn gối lên cánh tay Tô Ngạn.

Nhiệt độ cơ thể hai người hòa vào nhau.

Dịch Yên không nhớ ra đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác có lẽ tối qua vì say rượu nên đã làm điều gì đó.

Cô còn phải đi làm, nếu không dậy nhanh sẽ bị muộn.

Dịch Yên cố gắng ngồi dậy để rời khỏi vòng tay của Tô Ngạn.

Chỉ vừa cử động, đôi tay ôm chặt eo cô lập tức siết lại.

Dịch Yên bị đẩy trở lại vào lòng Tô Ngạn ngay lập tức.

Dịch Yên theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Tô Ngạn.

Nhưng Tô Ngạn có sức mạnh rất lớn, giữ cô lại.

Cô muốn dùng sức nhưng không biết phải làm sao, không thể động đậy.

Dịch Yên ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào Tô Ngạn đã tỉnh dậy, đang cụp mắt nhìn cô.

Dịch Yên vội vàng nhìn đi nơi khác.

Cô thử vài lần nhưng vẫn không thể làm cho Tô Ngạn thả cô ra.

Cuối cùng Dịch Yên từ bỏ, ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía Tô Ngạn.

“Tại sao em lại ở đây?”

Tô Ngạn: “Tối qua em say.”

“Say rồi không phải anh nên đưa em về nhà sao?” Dịch Yên nói.

Cô không biết tối qua đã xảy ra cái gì, thái độ của cô vẫn giống như lúc đối mặt với nhau tối qua.

Tô Ngạn không hề dao động, không bị bất kỳ câu nói hay ánh mắt nào của cô làm tức giận.

“Chúng ta đã kết hôn.”

Không chờ Dịch Yên nói, Tô Ngạn tiếp tục nói: “Nên sống cùng nhau.”

Tô Ngạn vừa dứt lời, Dịch Yên sững sờ.

Những lời này là từ miệng Tô Ngạn nói ra.

Không phải ai khác, chính là Tô Ngạn.

Cô ngẩn ra một chút, sắc mặt có phần cứng lại: “Anh nói gì cơ?”

Tô Ngạn nhìn cô.

Dịch Yên mở miệng lần nữa, nhưng giọng nói có chút thiếu tự tin: “Là em tối qua… say rượu nói, hay là anh nói”

Tô Ngạn im lặng.

Dịch Yên tưởng anh sẽ không trả lời nữa.

Nhưng Tô Ngạn, người vốn ít nói, lại bất ngờ lên tiếng: “Tôi nói.”

Dịch Yên ngẩn người trong chốc lát.

Tô Ngạn nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của cô, liền bổ sung thêm một câu: “Tôi không có say.”

Dịch Yên hoàn toàn ngây người.

Buổi sáng bầu trời thay đổi từng phút, lúc này trời đã sáng hơn rất nhiều so với lúc Dịch Yên thức dậy.

Từng đường nét và biểu cảm trên khuôn mặt Tô Ngạn, Dịch Yên nhìn rõ mồn một.

Cô và Tô Ngạn nhìn nhau.

Ánh mắt của Tô Ngạn bình tĩnh và thẳng thắn, Dịch Yên nhìn vào đó, dần dần không thể chống đỡ nổi, cuối cùng cúi đầu, lông mi khẽ run lên.

Dịch Yên cuối cùng cũng tìm được lời để nói, cô lên tiếng: “Em phải đi làm, anh buông em ra trước đi.”

Đây không phải chuyện có thể chần chừ, dù hiện tại thời gian không gấp gáp.

Tô Ngạn buông cô ra.

Ngay khi Tô Ngạn vừa buông tay, Dịch Yên định đứng dậy khỏi giường.

Cô mới chỉ nhấc người lên một nửa, đã bị Tô Ngạn kéo lại.

Dịch Yên trọng tâm đột ngột mất thăng bằng, ngã xuống giường.

Chưa kịp phản ứng cô đã bị Tô Ngạn đè lên giường.

Dịch Yên cũng không kém phần cảnh giác như Tô Ngạn.

Khi bị anh đè trở lại giường, cô cảm nhận được hai tay mình bị trói buộc.

Nhưng cô không phản kháng, để anh tùy ý hành động.

Dù có thể cô biết rằng có phản kháng cũng vô ích, Tô Ngạn có rất nhiều cách dày vò cô.

Hai tay Dịch Yên bị Tô Ngạn đè lên đầu, anh ở phía trên cô.

Dịch Yên lần này không tránh ánh mắt, nhìn thẳng vào anh.

Tuy nhiên, chỉ đối diện trong chốc lát, cô cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại.

Tô Ngạn nhanh chóng cúi xuống hôn cô.

Trong những ngày gần đây, hai người đã hôn không ít lần, không còn cảm giác xa lạ với nhau.

Tô Ngạn vẫn như mọi khi, không hề dịu dàng.

Mở hàm răng của cô chiếm đoạt một cách mạnh mẽ.

Dịch Yên bị buộc phải chịu đựng nụ hôn của anh, nhưng cô không phản kháng.

Tô Ngạn dường như rất hài lòng với điều này, một tay phủ lên bên má cô, ngón tay khẽ vuốt v e gò má cô.

Dịch Yên cảm nhận được rằng Tô Ngạn đang nhượng bộ cô.

Bầu không khí ngượng ngập giữa hai người tối qua, anh đang phá vỡ nó.

Cô không phải là người sẽ bám víu vào những chuyện này mà nói đi nói lại.

Cảm xúc thì ai mà có thể lý trí được chứ.

Thích thì cứ tận hưởng, chẳng cần phải suy tính quá nhiều.

Dịch Yên nghênh hợp nụ hôn của anh, những bất hòa trong mấy ngày gần đây tan biến giữa sự giao hòa gần gũi.

Cuối cùng Tô Ngạn đã buông cô ra.

Dịch Yên cảm nhận được ngực mình hơi phập phồng.

Tô Ngạn thở hơi nặng nhọc.

Anh rời khỏi người cô và xuống giường.

Dịch Yên cũng ngồi dậy.

Cô ngồi một lúc rồi mới xuống giường.

Lần trước ở nhà Tô Ngạn cô tỉnh dậy rồi vội vàng rời đi, không có thời gian nhìn kỹ nhà của anh.

Dịch Yên ra khỏi phòng ngủ rồi đi tìm phòng tắm.

Phòng tắm ở nhà Tô Ngạn kết hợp với bồn rửa mặt.

Cửa kính mờ mở ra.

Tô Ngạn đang rửa mặt bên trong.

Anh đã thay xong quần áo, bờ vai rộng, eo thon, chiếc quần tây được là phẳng phiu.

Tô Ngạn đang cúi người, vốc nước vẩy lên mặt.

Dịch Yên đứng ở cửa nhìn anh, không bước vào.

Vài giây sau Tô Ngạn tắt nước, dùng một tay lau mặt.

“Vào đi.”

Dịch Yên sững người, không hiểu sao lại bị anh phát hiện.

Anh rõ ràng chưa quay lại nhìn…

Tô Ngạn thẳng người dậy, tiện tay lấy chiếc bàn chải chưa mở ở bên cạnh.

Anh xé bao bì rồi đưa cho Dịch Yên: “Mới, chưa dùng qua.”

Dịch Yên nhận lấy: “Kem đánh răng đâu”

Tô Ngạn quay đầu nhìn qua bồn rửa mặt, ra hiệu cho cô: “Cái kia.”

Dịch Yên nhìn qua bồn rửa mặt gọn gàng của Tô Ngạn.

Chỉ có vài món đồ cần thiết, không có gì dư thừa.

Dịch Yên: “Lần trước đến nhà anh chưa đánh răng.”

Tô Ngạn: “…”

Dịch Yên đi đến bồn rửa mặt để đánh răng.

Tô Ngạn rời khỏi phòng tắm.

Dịch Yên vẫn chưa đánh răng xong, Tô Ngạn lại bước vào.

Dịch Yên nhìn anh qua chiếc gương lớn trước mặt.

Tô Ngạn đến bên cạnh cô, đặt một vật gì đó xuống bên cạnh.

Dịch Yên cúi đầu nhìn.

Một chai sữa rửa mặt.

Và đó là loại mà Dịch Yên hay dùng.

Cô quay đầu nhìn Tô Ngạn.

“Anh mua à?”

Những câu hỏi như thế không cần hỏi cũng biết câu trả lời, Tô Ngạn thường không thích trả lời.

Nhưng lần này, anh chỉ ừ một tiếng.

Dịch Yên cúi người súc miệng, đánh răng xong thì đứng dậy nhìn Tô Ngạn.

Giọng điệu có vài phần trêu chọc: “Nhà anh tại sao vừa vặn có sữa rửa mặt này?”

Tô Ngạn càng nghiêm túc, Dịch Yên lại càng muốn trêu anh.

Ai ngờ lần này Tô Ngạn không lạnh lùng nhìn cô như mọi khi.

Mà anh nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô.

“Trước đó thấy trong phòng tắm của em.”

Dịch Yên ngẩn ra.

Cô lại không quen với việc Tô Ngạn trả lời như vậy.

Tuy nhiên cô liền khôi phục lại vẻ tự nhiên: “Cho nên anh liền mua à.”

Tô Ngạn: “Ừ.”

Nói xong Tô Ngạn chuẩn bị đi ra ngoài.

Dịch Yên quay người chuẩn bị rửa mặt, trêu chọc anh.

“Cảnh sát Tô, anh thầm mến em à, ngay cả em dùng cái gì anh đều biết rõ.”

Dịch Yên đã quen với việc tự mình trêu chọc Tô Ngạn, cũng không nghĩ anh sẽ trả lời.

Nhưng Tô Ngạn đến cửa lại dừng bước.

Anh quay lưng về phía cô, nghiêng đầu.

“Phải.”

Dịch Yên đơ người.

Lần này cô không phản ứng ngay được.

Cô nhìn Tô Ngạn qua chiếc gương.

Vẻ ngẩn ngơ trên khuôn mặt cô hiện rõ.

Tô Ngạn vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:

“Rửa mặt xong, đưa em đi làm.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.