Rốt cuộc, không còn như khi còn trẻ, lúc nào cũng bồng bột, ngông cuồng nữa.
Nếu là trước kia, vào thời điểm này, Dịch Yên đã sớm lôi Tô Ngạn vào một bụi cây nhỏ, đè anh lên cây và hôn.
Nhưng lần này thì không, cô được Tô Ngạn nắm tay rời khỏi trường.
Không kịp tham quan trường, lúc ra về, ông bảo vệ ở cổng trường nói với họ một câu.
“Sau này sống tốt nha, đừng có quậy nữa, cuộc đời con người không có nhiều thời gian đâu.”
Một câu nói thật sự rất chân thành.
Hôm nay, Dịch Yên cảm thấy đặc biệt dễ xúc động, không biết đã chạm vào điểm nào trong lòng mình.
Lời của ông bảo vệ khiến cô cảm thấy tiếc nuối, và “tiếc nuối” là từ ngữ mà con người có thể dùng, nhưng lại là hai chữ vô lực nhất.
Giữa cô và Tô Ngạn, thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều năm.
Anh vốn không thích mở miệng, lời nói tình cảm cũng chưa bao giờ được thổ lộ ra miệng. Mà Dịch Yên là người gần gũi nhất với anh, lại càng không chú ý hơn bất kỳ ai.
Cô thậm chí suốt bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ nghĩ rằng Tô Ngạn thật sự thích cô.
Và Tô Ngạn cũng không bao giờ biện hộ cho bản thân, cô quay lại, anh liền bằng mọi cách giữ cô ở lại bên mình.
Trên đường lái xe về nhà Tô Ngạn, Dịch Yên giữa chừng bảo anh thay đổi hướng: “Về nhà em đi, ghé qua lấy ít quần áo.”
Kể từ khi hai người nói chuyện rõ ràng mấy ngày trước, Dịch Yên luôn ở nhà Tô Ngạn, chưa quay lại nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mai-o-trong-long-anh/2783881/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.