🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cận Phi Trạch về nhà đeo găng tay cao su, mang một túi bọc thực phẩm khổng lồ tới đựng thi thể, rút không khí làm túi đựng chân không. Khương Dã đeo tạp dề dọn dẹp cặn đất và vết máu dưới sàn, chẳng bao lâu sau đã dọn sạch sẽ nền nhà. Lý Diệu Diệu sụp đổ nội tâm, nhưng thấy Khương Dã và Cận Phi Trạch tỏ vẻ như không có chuyện gì, còn phối hợp ăn ý như vậy, dường như từng giết vô số người, dọn dẹp vô số hiện trường, cô không dám sụp đổ nữa. Độ thành thạo và biểu cảm bình tĩnh của hai người này làm cô cảm thấy cô mới là kẻ không bình thường.

 

Khương Dã về khu biệt thự Thiên Lộc lái một chiếc xe BMW đến, lên tầng khiêng thi thể xuống cốp xe cùng Cận Phi Trạch. Cơ thể Bạch Niệm Từ đã cứng đờ, không thể nhét vào cốp sau hoàn toàn được, chân tay khuỳnh cả ra ngoài. Cận Phi Trạch tặc lưỡi, bẻ gãy bắp chân và khuỷu tay của ông kêu răng rắc, gấp vào cốp sau.

 

Lý Diệu Diệu: "..."

 

Khương Dã đóng cốp xe, chuẩn bị nhân dịp buổi tối lái xe đến nghĩa trang Liệu Lĩnh.

 

"Anh thi đỗ bằng lái xe chưa?" Lý Diệu Diệu hỏi.

 

"Chưa," Khương Dã mở cửa xe, "Sao thế?"

 

Lý Diệu Diệu cười khô khốc, "... Không có gì, thượng lộ bình an, chúc chú Bạch yên nghỉ."

 

Kể từ sau tối hôm đó, Khương Dã không gặp phải việc gì quái đản nữa. Dường như cuộc sống của cậu đã trở lại bình yên chỉ trong một đêm, không còn ma quỷ gõ cửa nhà cậu, cũng không có thi thể vô cớ ngồi cạnh bàn ăn nhà cậu, quỷ dữ bên cạnh cậu chỉ còn lại Cận Phi Trạch.

 

Lý Diệu Diệu không chịu về trường ở, cũng không muốn về khu biệt thự Thiên Lộc, Khương Dã không yên tâm để em gái ở một mình, dứt khoát cho cô ở lại căn hộ lụp xụp này lâu dài. Như vậy, Khương Dã chỉ có thể nằm đất ở phòng khách. Lý Diệu Diệu dọn dẹp chăn đệm giúp cậu, lầm bầm: "Sao anh không sang chỗ chị dâu mà ngủ? Giường của anh ấy là giường đôi, hai người ngủ thoải mái."

 

Khương Dã đau đầu, "Đừng gọi cậu ta là chị dâu."

 

Lý Diệu Diệu lè lưỡi, lại dè dặt hỏi: "Anh ơi, anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc chưa?"

 

Khương Dã sững sờ, ngoái đầu hỏi: "Bỏ cuộc?"

 

Lý Diệu Diệu gãi đầu, không biết nên nói như thế nào. Nhà họ cứ dăm hôm lại có thứ bẩn thỉu mò tới, người bình thường đã im như thóc, trốn được bao xa thì trốn từ lâu rồi. Ví dụ như cô, mỗi lần gặp phải những thứ đó, cô chắc chắn sẽ sợ chết khiếp. Chỉ có anh trai cô là bướng bỉnh, chập mạch, khăng khăng điều tra, còn dám đối đầu với ma quỷ. Trong lòng cô cứ cảm thấy bất an, cứ điều tra mãi sẽ có kết quả tốt đẹp thật ư? Có lẽ họ chỉ cần đổi nơi ở, ngoan ngoãn chờ đợi, sớm muộn gì một ngày mẹ cũng sẽ quay về.

 

Cô vắt hết óc nghiền ngẫm từ ngữ, Khương Dã vừa thấy cô ấp a ấp úng là biết ngay cô định nói gì. Mặc dù chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng Khương Dã cũng biết, e rằng chuyện này cậu không thể từ bỏ được. Kể từ ngày thi thể không đầu xuất hiện ở nhà họ, từ ngày Khương Nhược Sơ lên núi mời Cận Phi Trạch, nguy hiểm đã như hình với bóng. Giờ cậu mượn tên tuổi Giang Nhiên tạm thời uy h**p những thứ đó, cũng không đảm bảo được một ngày nào đó chúng lại trỗi dậy.

 

Suy cho cùng thì kết cục của Giang Nhiên là biến mất hoàn toàn.

 

Có lẽ, đây cũng sẽ là kết cục cuối cùng của Khương Dã.

 

"Anh sẽ không bỏ cuộc." Khương Dã nói, "Diệu Diệu, nếu em sợ, anh sẽ thuê một căn hộ khác cho em."

 

Lý Diệu Diệu lắc đầu như trống bỏi, "Em không muốn. Em không ở cùng anh, em càng sợ hơn. Anh à, anh yên tâm, em sẽ càng ngày càng dũng cảm hơn." Cô siết mạnh nắm tay, "Từ hôm nay em sẽ bắt đầu cày phim kinh dị, anh cứ tin em, nhất định em sẽ không sợ ma nữa!"

 

Cô lập cập xem hết một bộ phim kinh dị Hồng Kông nổi tiếng, đến khi Khương Dã chuẩn bị tắt đèn, cô bám khung cửa, tỏ vẻ đáng thương nhìn Khương Dã.

 

"Anh ơi, em ngủ mở cửa được không?"

 

"... Tùy em."

 

.

 

Kỳ thi tuyển chọn nhập học của Học viện Nghiên cứu Sinh vật đặc biệt được ấn định vào ngày 15 tháng 7, Cận Phi Trạch cũng nhận được thư mời. Chẳng cần nghĩ cũng biết, hắn không vào được ngôi trường bình thường nào, nhất định sẽ vào học viện. Khương Dã thở dài, xem ra tạm thời vẫn không cắt đuôi được tên điên này, cậu phải nghĩ cách khác.

 

Họ lên đường bay đến thủ đô sớm vài ngày, định đến sân huấn luyện do Cận Phi Trạch sắp xếp để tập huấn đặc biệt trước khi thi. Vừa ra khỏi sân bay bèn nhìn thấy một chiếc xe thương mại màu đen đậu ở bãi đỗ xe, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa xe. Khương Dã nhận ra ông, đó là quản gia của Cận Phi Trạch – chú Cao.

 

"Cháu Khương Dã," chú Cao chìa tay ra với cậu, "Lão gia nhà chú mời cháu đến ăn bữa cơm."

 

Khương Dã sửng sốt, vô thức liếc nhìn Cận Phi Trạch.

 

"Trong nhà đã mời chủ quán vịt quay Kinh Hoa đích thân xuống bếp, chỉ chờ mọi người về nhà." Chú Cao cười nói, "Cháu Khương Dã, lão gia rất mong được gặp cháu. A Trạch đã không về nhà một năm nay, ông cụ suốt ngày than thở, bố A Trạch cũng đang đợi ở nhà. Bữa cơm đầu tiên khi đến thủ đô, hay là về nhà ăn nhé?"

 

Cận Phi Trạch cười hì hì hỏi Khương Dã: "Muốn đến nhà mình chơi không? Tình cờ buổi tối rảnh rỗi, đến nhà mình đi, nhất định có một màn kịch hay đang đợi cậu."

 

Khương Dã: "..."

 

Cứ cảm giác không phải chuyện gì hay.

 

Lòng hiếu khách khó mà từ chối, huống hồ người ta đã bảo ông cụ nhớ cháu trai, Cận Phi Trạch tuyệt tình với cả người thân, Khương Dã không đi thì hắn không chịu về nhà. Khương Dã đành gật đầu, lên xe thương mại. Chiếc xe im lặng khởi động, lên đường cao tốc, phi thẳng đến vành đai hai phía tây. Họ đến muộn, lúc chiếc xe rẽ vào đường Cổ Lâu thì màn đêm đã buông xuống thủ đô. Xe cộ tấp nập, họ luồn vào ngõ cổ trong đêm tựa một con cá. Con ngõ này không giống những nơi khác, rất yên tĩnh, mặt đường sạch sẽ, chẳng có cả người đi đường, còn có xe Hồng Kỳ đen bóng đỗ trước cửa vài ngôi nhà.

 

Lý Diệu Diệu nhoài mình trên cửa kính, thì thầm với Khương Dã nói: "Cảm giác nhà chị dâu không đơn giản."

 

"Đừng gọi cậu ta là chị dâu." Khương Dã nhấn mạnh lần nữa.

 

"Ò, vâng." Lý Diệu Diệu ngoảnh đầu hỏi Cận Phi Trạch, "Chị dâu, nhà anh làm gì thế?"

 

Khương Dã: "..."

 

Xe giảm tốc độ, dừng trước một tòa tứ hợp viện. Khương Dã xuống xe bèn thấy hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt ngồi xổm trước cửa, nom đã khá lâu đời. Hai bên trái phải cổng lớn đến có một cửa phụ (lối kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, hai cửa phụ hai bên cổng chính trông như nhạn dang cánh),cánh cổng chính giữa sơn son đỏ, khảm đinh, trông rất khí thế.

 

Ở nơi như thế này, địa vị của nhà họ Cận không phải cao bình thường.

 

Họ vừa xuống xe, hai cánh cửa đỏ được mở ra, chú Cao dẫn họ vào trong, đi vòng qua tường bình phong, băng qua hành lang, đi thẳng vào sảnh. Trong sảnh đã bày bàn tiệc, dọn sẵn nhiều món nguội. Một ông cụ tóc trắng mặc áo cổ tàu, tay phẩy quạt ngồi ở chính giữa, bên trái ông là một người trung niên nghiêm nghị và một cậu trai mười sáu mười bảy tuổi, còn có một người phụ nữ mặc sườn xám, trang điểm tỉ mỉ đứng đằng sau.

 

Người phụ nữ trông thấy ba người Khương Dã bước vào, mỉm cười ra đón, "A Trạch về rồi à, hai bạn này chính là Tiểu Dã và Diệu Diệu phải không, trông tuấn tú quá, mau mau, vào ngồi đi."

 

Khương Dã nhìn sang Cận Phi Trạch, hắn chẳng định giới thiệu chút nào, ngồi thẳng xuống chiếc ghế son gỗ táo.

 

Khương Dã suy đoán thân phận của họ, ông cụ chắc là lão gia nhà họ Cận, người đàn ông trung niên kia hẳn là Cận Nhược Hải. Bộ sườn xám lụa mà người phụ nữ này mặc được cắt may vừa khít, làm tôn lên vòng eo thon thả, đường cong quyến rũ, nhìn là biết sườn xám may đo được làm thủ công, người làm thuê không thể mặc quần áo đắt đỏ thế này được, chắc người phụ nữ này là mẹ của Cận Phi Trạch.

 

Khương Dã nói to: "Cháu chào ông Cận, cháu chào cô chú ạ."

 

Lý Diệu Diệu cũng vội nói theo: "Cháu chào ông, cháu chào cô chú ạ."

 

Ông cụ vuốt râu cười lớn, "Đứa bé này thông minh, không cần nói cũng biết chúng ta là ai. Hai đứa đừng xa lạ, ở đây cứ như ở nhà mình, mẹ các cháu và chú Cận là người quen cũ, năm đó học cùng nhau ở đại học Thủ Đô."

 

"Đúng thế," người phụ nữ kia gật đầu cười, "Đã nghe danh giáo sư Khương từ lâu, A Hạo nhà cô thích lịch sử, trong tủ sách bày đầy sách của giáo sư Khương đấy." Bà vỗ vai cậu trai đang ngồi, "Đây là em trai A Trạch – Cận Phi Hạo, đang học lớp 11, kém Tiểu Dã một tuổi."

 

Cậu trai nọ béo ú, bụng tròn vo, một vòng mỡ bụng quấn trên thắt lưng như con trăn. Nom cậu nhóc có vẻ không thích nói chuyện, cười gượng gạo, cúi đầu chẳng nói chẳng rằng. Nhìn bề ngoài không giống Cận Phi Trạch cho lắm, vóc dáng thấp hơn hẳn Cận Phi Trạch. Khương Dã chưa bao giờ nghe Cận Phi Trạch kể mình còn một cậu em trai kém một tuổi, người phụ nữ này cũng không quá thân thiết với Cận Phi Trạch. Mấy người đang ngồi nom như một gia đình, nhưng nói một đằng nghĩ một nẻo, Khương Dã cảm thấy rất kỳ quặc.

 

Cận Phi Trạch thích gì làm nấy, Cận Nhược Hải nhìn hắn, sắc mặt lạnh như tiền, dường như không vui lắm. Người phụ nữ kia ân cần xoay tới xoay lui quanh bàn ăn, đưa khăn cho Cận Phi Trạch và một đám con cháu, còn tìm dây chun cho Lý Diệu Diệu buộc tóc lên, tiện dùng bữa.

 

Những đứa nhóc khác đều biết cảm ơn, chỉ có một mình Cận Phi Trạch kiêu ngạo như cậu ấm, như thể coi người phụ nữ này là người hầu. Cận Nhược Hải nhìn thấy hết, vẻ không vui càng rõ rệt hơn, một lúc sau, ông cất tiếng, giọng rất trầm: "A Trạch, hôm nay cả nhà đoàn tụ, gặp mẹ con sao không chào?"

 

Cận Phi Trạch phì cười, "Mẹ? Không phải mẹ tôi đã chết ở cấm địa rồi sao? À, phải rồi," hắn rút điện thoại ra, mở một tấm di ảnh đen trắng, đặt ở chính giữa bàn ăn, "Đây mới là cả nhà đoàn tụ, bố nói có đúng không?"

 

Trong ảnh là một người phụ nữ, khí chất tao nhã, mặt mày duyên dáng xinh đẹp, tựa đóa tuyết mai trong trẻo nở rộ trên núi tuyết. Đồng tử mắt Khương Dã ngưng tụ, lập tức cụp mắt, che giấu cơn sốc trong mắt mình.

 

Mẹ Cận Phi Trạch giống y hệt bác sĩ Thi.

 

"Quên mất chưa giới thiệu với Tiểu Dã và Diệu Diệu," Cận Phi Trạch cười híp mắt nói, "Cô này trước là bồ nhí, giờ là vợ kế của bố mình – Hứa Viện, và cậu con trai cưng mà họ đẻ ra."

 

Cận Nhược Hải tức đỏ mặt tía tai, quát, "Cận Phi Trạch!"

 

"Tôi nói sai à?" Cận Phi Trạch thắc mắc, "Nếu tôi nói sai, bố đính chính đi."

 

"Nhược Hải, anh bớt nói vài câu đi," Hứa Viện vội vàng xoa lưng Cận Nhược Hải, nói, "Khó khăn lắm cả nhà mới ăn bữa cơm cùng nhau, anh đừng cãi cọ với A Trạch."

 

Khương Dã không ngờ quan hệ nhà họ Cận lại phức tạp thế này, phức tạp hơn hẳn nhà cậu. Bữa tiệc im phăng phắc, Lý Diệu Diệu không dám nói gì, cúi đầu nhìn bát cơm, giả vờ mình không tồn tại. Khương Dã cũng không kém gì, ghế như mọc đinh, làm cậu như ngồi bàn chông.

 

Thì ra đây chính là màn kịch hay mà Cận Phi Trạch nói.

 

Tên khốn này cố ý à?

 

Ông cụ phá vỡ bầu không khí gượng gạo, hỏi Khương Dã: "Thẩm Đạc bảo cháu đã báo danh thi tuyển vào học viện à?"

 

Khương Dã gật đầu.

 

Lão gia vuốt râu cười khà khà, "Thẩm Đạc bảo cháu hành xử điềm tĩnh, phân tích sắc bén. Mặc dù cháu chuyển ngành giữa chừng, nhưng cũng không cần căng thẳng. Thi tuyển không xét gì khác, chỉ xét khả năng phản ứng tức thời và trạng thái tâm thần của các cháu thôi, không cần lo lắng quá."

 

Họ đang nói chuyện thì Cận Phi Trạch cầm đũa, gắp một miếng dưa chuột trộn (dưa chuột đập dập trộn với muối, tỏi, dầu mè, giấm, ớt, mật ong v.v) ăn.

 

Sắc mặt Cận Nhược Hải lại sa sầm, "Không có quy củ gì cả. Khách còn chưa gắp ăn, mày sốt ruột cái gì?"

 

Lão gia lườm ông, múc hai thìa đậu phụ trộn hành cho vào bát của Khương Dã và Lý Diệu Diệu, "Không sao, muốn ăn thì ăn. Mau ăn đi, đi đường lâu thế, đói lắm rồi phải không. Sao món chính còn chưa lên, coi chừng đám trẻ con đói lả đấy."

 

Cận Nhược Hải thở dài, nói: "Bố, bố đừng chiều thằng nhóc này. Bố càng chiều nó, nó càng khó bảo."

 

Lão gia thở mạnh trợn mắt, "Tôi thích chiều đấy!"

 

Khương Dã vốn định tìm cơ hội hỏi chuyện bác sĩ Thi, bầu không khí của gia đình này quái đản quá, Khương Dã không mở lời được. Chú Cao đi giục món, Cận Phi Trạch nhàm chán móc bánh sơn tra từ túi ra. Cận Nhược Hải nhìn thấy lại chau mày, đối với ông mà nói, thằng nhóc này từ đầu đến chân đều là gai, nhìn thì đau mắt chạm thì đau tay. Cận Phi Trạch bản tính tà ác, phải quản thúc nghiêm ngặt, kẻo làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được. Cận Nhược Hải vốn định nói gì đó, lão gia đạp ông một phát dưới gầm bàn, ông nuốt giận không nói gì nữa. Cận Phi Trạch ăn hết gói này đến gói khác, tiếng xé túi nhựa nối tiếp không dứt, soàn soạt soàn soạt.

 

Rốt cuộc Cận Nhược Hải không nhịn được nữa, trách móc: "Mày lớn thế này rồi, sao còn ăn đồ trẻ con?"

 

Bàn tay đang xé túi nhựa của Cận Phi Trạch dừng lại, hắn mỉm cười ngước mắt lên, nói: "Bố già thế này rồi, sao còn không chết đi?"

 

Vừa dứt lời, bàn tiệc im bặt.

 

Lý Diệu Diệu vùi đầu ăn, gần như thò đầu vào bát, chỉ ước gì mình bị điếc.

 

Cận Nhược Hải cầm đũa, gân xanh nổi gồ trên mu bàn tay. Ông nổi giận lôi đình nói: "Mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa!"

 

"Bố mới bốn mươi mấy tuổi, sao đã lãng tai rồi?" Cận Phi Trạch tỏ vẻ thương hại, như đang thấy nuối tiếc thay cho người bố già của mình, "Xem ra là già thật rồi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.