🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lồng ngực Cận Nhược Hải phập phồng dữ dội, mặt đỏ tía, như một cái nồi áp suất sắp nổ tung. Lão gia đặt đũa xuống, thở dài nặng nề, lúc nãy còn là một ông cụ tinh thần quắc thước, lúc này lại như già hẳn đi trong chớp mắt, nếp nhăn trên mặt như hõm sâu. Chẳng ai ngờ được hai bố con lại cãi cọ trên bàn ăn, đặc biệt Cận Phi Trạch là một kẻ điên bất chấp tất thảy, kính trọng hiếu thảo chẳng là thá gì trong mắt hắn, ai chọc hắn là hắn đáp trả. Hai đứa nhóc Lý Diệu Diệu và Cận Phi Hạo ngồi ngay ngắn, không dám thở mạnh.

 

Khương Dã rất xấu hổ, cậu không phải người thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt là việc nhà Cận Phi Trạch. Từ sợi tóc đến móng chân Cận Phi Trạch, cậu đều không muốn xía vào. Cậu nghĩ bụng, khi nào bữa cơm này mới kết thúc?

 

Hứa Viện huých Cận Nhược Hải, nói: "Tức giận A Trạch làm gì, có phải anh không biết A Trạch bị bệnh đâu. Kể từ khi từ nơi đó trở về, A Trạch đã khác trước kia rồi, còn bị mấy ông già ở học viện nhốt tám năm trời, chẳng ai chăm lo dạy bảo, yên lành đã tốt lắm rồi. Khó khăn lắm mới trở về, anh còn chọc giận với nó, cứ nhắm vào nó, ai mà chịu nổi anh?" Bà lại quay sang Cận Phi Trạch, "A Trạch, chúng ta đừng để ý đến ông ấy, mau ăn đi, ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi."

 

Mắt lão gia Cận đỏ hoe, ngoảnh mặt đi lau nước mắt. Cận Nhược Hải nhìn người cha già của mình lặng lẽ rơi lệ, không cãi cọ với Cận Phi Trạch nữa, cúi đầu thở dài.

 

"Để Tiểu Dã và Diệu Diệu xem trò cười rồi," Hứa Viện mỉm cười gắp thức ăn cho họ, "A Trạch không giống người bình thường, gây rắc rối cho các cháu nhiều lắm phải không? Mau ăn đi, chuyện vừa rồi quên hết đi nhé, đừng để bụng."

 

Bà ta nom như đang giảng hòa, nhưng lại toàn bóng gió nhắc đến chuyện Cận Phi Trạch không bình thường. Bà ta cứ nói một câu Cận Phi Trạch không bình thường, sắc mặt Cận Nhược Hải bèn khó coi hơn một chút. Bà ta đang nói đỡ cho Cận Phi Trạch, hay là đang nhắc nhở Cận Nhược Hải rằng con trai ông là một kẻ điên? Tâm trạng Khương Dã nặng trĩu, nhà Cận Phi Trạch mưu sâu kế hiểm, hắn có nhận ra ẩn ý của bà mẹ kế kia không?

 

Cận Phi Trạch huých Khương Dã, "Cậu ăn no chưa? Chúng ta đi thôi."

 

Bữa cơm còn chưa kết thúc, Cận Phi Trạch đã định đi, mọi người lại tỏ vẻ gượng gạo, sắc mặt Cận Nhược Hải càng đen sì, tựa mây giông.

 

Khương Dã thở dài khe khẽ, nói: "Cận Phi Trạch, xin lỗi đi."

 

"Tại sao?" Cận Phi Trạch nghiêng đầu.

 

Khương Dã nhìn sang hắn, ánh mắt lạnh tanh, "Đừng giả ngu, xin lỗi đi."

 

Cận Phi Trạch cũng nhìn cậu, hai người im lặng nhìn nhau. Chẳng biết Cận Phi Trạch nghĩ ra gì, hắn bật cười, lập tức ngoảnh đầu nói với Cận Nhược Hải: "Bố, con sai rồi, câu vừa rồi bố coi như không nghe thấy nhé."

 

Lão gia hơi sửng sốt, "A Trạch, cháu biết xin lỗi rồi ư?"

 

Ngay cả Cận Nhược Hải cũng sững sờ, cặp mắt lúc nãy còn kìm nén lửa giận toát ra vẻ ngạc nhiên.

 

"Đương nhiên rồi," Cận Phi Trạch nói lung tung không thèm chớp mắt, "Tiểu Dã đã dạy cháu rất nhiều, mọi người là người thân của cháu, cháu không nên nói vậy. Sau này cháu sẽ sửa đổi, mọi người tha thứ cho cháu được không?"

 

Lão gia nước mắt lưng tròng, "Được chứ, đương nhiên là được. Cháu ngoan, sao ông nội và bố lại giận cháu chứ?"

 

"Bố," Cận Phi Trạch tỏ vẻ đáng thương nhìn ông, "Con biết lỗi rồi, bố tha thứ cho con chứ?"

 

Hắn lệ rưng rưng, như thể Cận Nhược Hải mà không tha thứ cho hắn, hắn sẽ đau lòng tuyệt vọng, khóc đến chết ngay tại chỗ. Lửa giận lôi đình của Cận Nhược Hải cũng bị nước mắt chực chờ nhỏ xuống của hắn dập tắt, ông thở dài, nặng nề, nói: "Xin lỗi cả mẹ... cả cô con đi."

 

Cận Phi Trạch tiếp thu ý kiến, tươi cười quay sang Hứa Viện, "Cô Tiểu Viện, cô tốt bụng thế này, chắc chắn không trách tôi đâu phải không?"

 

Nụ cười của Hứa Viện cứng đờ, "Đương nhiên là không."

 

Bữa cơm này chỉ có kẻ vô tư Cận Phi Trạch ăn ngon lành, Khương Dã ăn như nhai sáp, ngay cả đứa háu ăn như Lý Diệu Diệu cũng không dám ăn thỏa thích. Đang ăn dở thì Cận Nhược Hải bảo học viện có chuyện, đi trước. Lão gia Cận liên tục gắp thức ăn cho Lý Diệu Diệu và Khương Dã, thực ra Khương Dã không ăn nổi nữa, khổ nỗi lão gia không tin, khăng khăng chất đầy bát cậu. Đến cuối cùng, Khương Dã thực sự không nhồi thêm được nữa, lão gia mới thôi.

 

Ăn hết bữa cơm, Hứa Viện gọi người đến thu dọn bàn tiệc, Cận Phi Hạo về phòng làm bài tập.

 

Khương Dã đang định xin phép ra về, lão gia Cận kéo cậu lại, ra hiệu với chú Cao, chú Cao bèn dẫn Cận Phi Trạch và Lý Diệu Diệu ra ngoài chờ. Lão gia Cận không cho phân bua, dẫn cậu ra phía sau, đưa cậu đi xuyên qua hành lang và vườn hoa mọc đầy tử đằng, đến sân sau. Dọc đường Khương Dã nhìn thấy rất nhiều người áo đen mặc âu phục đi giày da, ai cũng đeo kính râm, thân hình lực lưỡng, hai tay bắt chéo ở bụng, đứng tách chân thẳng tắp khắp nơi trong nhà tựa ngọn giáo.

 

Chắc hẳn những người này là vệ sĩ nhà họ Cận, lần đầu tiên Khương Dã nhìn thấy có người sắp xếp nhiều vệ sĩ thế này trong nhà.

 

Đến phòng đọc sách, lão gia dúi cậu xuống chiếc ghế thái sư gỗ trinh nam tơ vàng, mình thì ngồi xuống sau bàn sách, thong thả nói: "Chuyện của cháu và A Trạch, ta đã nghe Thẩm Đạc kể rồi."

 

Khương Dã: "..."

 

Cậu không ngờ Thẩm Đạc hành động nhanh thế.

 

Lão gia cố tình tránh mọi người, dẫn một mình cậu đến phòng đọc sách ở sân sau, lại để nhiều vệ sĩ như thế bên ngoài. Khó tránh khỏi Khương Dã nghĩ nhiều, quả thực là nếu cậu có một thằng cháu đồng tính, cậu cũng sẽ muốn đánh gãy chân thằng cháu này. Số vệ sĩ, tám chín phần mười là nhắm vào cậu. Ngón tay lão gia Cận gõ mặt bàn chầm chậm, nhưng không nói gì. Khương Dã không phải kẻ ngốc, càng không phải kẻ điên như Cận Phi Trạch. Cậu biết ý của ông cụ —— cậu không rời khỏi Cận Phi Trạch thì đêm nay sẽ không thể rời khỏi nhà họ Cận.

 

Cậu đứng dậy, khom lưng cúi gập chín mươi độ, "Ông yên tâm, cháu sẽ cắt đứt với Cận Phi Trạch ngay lập tức."

 

"Không không không, cháu hiểu lầm rồi, ta không có ý đó." Lão gia Cận vội đứng dậy đỡ cậu, "Cháu à, cháu đã tiếp xúc với A Trạch một năm, chắc hẳn đã biết bản tính của A Trạch rồi."

 

Khương Dã gật đầu.

 

"Hôm nay cháu ăn bữa cơm gia đình này, hẳn cũng đã biết hoàn cảnh nhà họ Cận ta." Lão gia Cận lại nói.

 

Khương Dã hơi chần chừ, chậm rãi gật đầu.

 

"Chú Cận của cháu làm việc tận tụy, trong việc công chẳng ai bới móc được sai sót gì, có điều việc tư thì, giấy trắng dính bẩn." Lão gia nói, "Cô ả Hứa Viện này không phải đèn cạn dầu, chú Cận của cháu ghét A Trạch như thế, một nửa công lao là nhờ cô ta. Nói đến cùng thì con trai lập gia đình, ta không thể suốt ngày dạy bảo tường tận nó được, nó không thương A Trạch, ông cũng hết cách. Sau khi A Trạch xuống núi, ông không bảo nó về nhà, chính vì nguyên nhân này. Nó với bố nó như nước với lửa, ở nhà thì tình hình sẽ chỉ càng ngày càng tồi tệ. A Trạch không bình thường, bố nó mặc kệ nó, ông thì không thể kệ được. Tiểu Dã, thằng bé A Trạch, vốn không phải như cháu thấy đâu."

 

Lão gia Cận rút điện thoại ra lục tìm tệp ảnh, cho Khương Dã xem một đoạn phim, "Cháu xem, đây là lúc A Trạch tám tuổi."

 

Trong đoạn phim là một cậu bé mặt mày trắng trẻo, trong suốt như men sứ trắng được rửa sạch, giữa trán được dùng son chấm một nốt ruồi son đỏ rực, mắt to đen láy, đồng tử mắt chơm chớp tựa sóng nước. Bé đang ngồi xổm dưới sàn thay quần áo, dường như sắp tham gia biểu diễn.

 

"A Trạch, cháu đang làm gì thế?" Ngoài khung hình là giọng của lão gia Cận.

 

"Cháu đang thay phục trang." Giọng bé Cận Phi Trạch giòn giã.

 

"Thay phục trang làm gì?" Lão gia lại hỏi.

 

Bé Cận Phi Trạch mặc quần áo xong, xoay một vòng trước gương như con quay. Đó là một bộ đồ thần linh rực rỡ, toàn ruy băng, bay bổng theo bé xoay tròn, tựa tiên khí vấn vít quanh người. Bé hào hứng nói to: "Cháu sẽ đóng vai Thái Tử Na Thần, ngồi trên kiệu rất rất cao, còn nhảy Na Vũ cho mọi người, cầu chúc năm mới mưa thuận gió hòa."

 

"Nếu có yêu ma quỷ quái, cháu có sợ không?"

 

"Cháu không sợ đâu!" Bé Cận Phi Trạch làm mấy chiêu thức liền, "Cháu là Tiểu Thái Tử, cháu đánh đuổi chúng!"

 

Khương Dã xem đoạn phim, đáy mắt có phần ngạc nhiên.

 

Hình như cậu đã từng gặp cậu bé trán điểm chu sa này ở đâu đó. Ở đâu nhỉ? Ký ức lật vùn vụt tựa trang sách, quay ngược về mười năm trước. Cậu bỗng nhớ ra đó là kỳ nghỉ hè, mẹ đưa cậu đến một làng quê nghiên cứu phong tục, tình cờ bắt gặp nghi thức rước thần. Thần linh du hành là nghi thức long trọng nhất trong năm của ngôi làng đó, bà con mặc phục trang mới toanh đóng giả rối gỗ thần linh, khiêng kiệu thần mạ vàng đi khắp làng xóm, đốt pháo trúc, thổi kèn xô na khắp nơi.

 

Đông người quá, cậu bị lạc mẹ. Cậu ngoan ngoãn đứng im tại chỗ chờ mẹ, giấy pháo đỏ đầy đất, mùi khói sặc sụa lan toả trong không khí. Không biết khói biến thành sương từ bao giờ, che khuất cả con phố. Đội rước thần đã đi qua rất xa, nhưng lại có một đoàn người khác bước ra từ sương mù. Cậu đứng giữa đường, bối rối nhìn họ. Những người này đi cà kheo cực cao, chân tay nom đều rất dài, ruy băng cũ trên người như bụi kết thành dải, toát ra vẻ rùng rợn ma mị nặng nề. Không biết đám đông đã giải tán từ bao giờ, trên đường phố sương mù mông lung chỉ còn lại cậu và đội rước thần quái gở kia.

 

Bỗng nhiên cậu bị một cậu bé kéo tay, bị lôi ra vệ đường. Đây là một cậu bé, trán điểm chu sa, người toàn ruy băng tung bay.

 

"Suỵt! Âm binh mượn đường, mau nhắm mắt lại!" Cậu bé bịt mắt.

 

Cậu bé nhìn trộm cậu qua kẽ ngón tay, thấy cậu chưa nhắm mắt, bèn tiến lên một bước bịt mắt cậu. Một hàng bóng tối đi qua đỉnh đầu họ, cậu vô cớ cảm thấy lạnh lẽo chết người, trái tim vô thức run rẩy. Dường như cậu bé cũng đang sợ, ôm cậu rất chặt. Đợi mấy phút liền, tiếng người ồn ã vọng tới, cậu bé buông tay ra, cậu ngoái đầu nhìn, chẳng biết trên đường lại đầy ắp đám đông ồn ã từ bao giờ, dường như đội rước thần u ám lúc nãy chỉ là ảo giác.

 

"Mẹ cậu đâu?" Cặp mắt to trong veo của cậu bé phản chiếu ánh nắng chói lọi, "Lúc nãy gặp phải âm binh, cậu không sợ à?"

 

Cậu chau mày, "Âm binh?"

 

"Là một loại sinh vật lạ đó," cậu bé làm mặt hề, "Ông nội bảo chúng thích ăn thịt trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ xinh xắn như chúng ta."

 

Cậu im lặng, nhìn chằm chằm theo hướng sương mù biến mất, trong lòng tràn ngập thắc mắc.

 

"Cậu lạc mẹ à?" Cậu bé lại hỏi.

 

Cậu gật đầu.

 

Cậu bé bỗng kiễng chân, thơm lên trán cậu. Cậu không kịp né, cảm giác ướt át in lên trán. Cậu ôm trán, kinh ngạc lùi lại một bước. Cậu bé chắp tay sau lưng, cười tươi tắn rạng rỡ, "Hôm nay mình là Tiểu Thái Tử, được mình thơm, cậu sẽ tìm được mẹ! Không cần cảm ơn mình đâu, mình cũng phải tìm ông nội đây!"

 

Cậu bé nói xong bèn chạy lon ton đi mất, để lại một mình Khương Dã ở chỗ cũ, một dấu son môi đỏ thắm in trên trán. Phần lớn chuyện hồi bé Khương Dã chỉ còn ấn tượng mơ hồ, chỉ có dấu son môi này, cậu nhớ rất rõ.

 

Lão gia không ngừng kể về Cận Phi Trạch hồi bé nghe lời ngoan ngoãn cỡ nào. Khương Dã lắng nghe, mặt vô cảm, cậu nghĩ bụng, cái tên Cận Phi Trạch từ bé đã là một kẻ lưu manh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.