🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chuyện Cận Nhược Hải ngoại tình lên tìm kiếm nóng ba ngày liền, đại học Thủ Đô đăng thông báo sa thải, ông ta thân bại danh liệt hoàn toàn. Gần đây Cận Phi Trạch yên tĩnh hơn hẳn, như thật sự đã chấp nhận phương án giải quyết này. Khương Dã vừa lo hắn chờ thời cơ ám sát Cận Nhược Hải, bị học viện bắt đi an tử, vừa không muốn để ý đến hắn lắm bởi lần trước lại bị hắn th* d*m lần nữa trong xe hơi.

 

Tóm lại, Khương Dã không để ý đến hắn mấy ngày liền, hắn suốt ngày ai oán nhìn chằm chằm Khương Dã, như một hồn ma. Khương Dã mặc kệ hắn nhìn, nhìn cũng tốt, như thế thì hắn sẽ không rảnh đi ám sát Cận Nhược Hải. Có điều lúc rửa ráy mà vẫn đến nhìn chằm chằm thì quá đáng quá thể, Khương Dã đá hắn ra khỏi phòng tắm.

 

Cửa kính mờ phản chiếu bóng hắn quanh quẩn, u ám nói: "Cậu không cho mình vào, mình sẽ đi giết Cận Nhược Hải."

 

"Tuỳ cậu."

 

"Học viện sẽ bắt mình đi an tử, cậu không lo ư?"

 

"Xin mời."

 

"Cậu không yêu mình nữa rồi." Cận Phi Trạch tủi thân nói, "Rõ ràng hôm kia còn l*n đ*nh, còn bảo sẽ đối xử tốt với mình."

 

Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Khương Dã lập tức trở nên lạnh băng.

 

Giọng cậu lạnh như sương giá, "Cận Phi Trạch, tôi chưa bao giờ yêu cậu."

 

Cận Phi Trạch im bặt, cái bóng màu đen của hắn cũng biến mất. Khương Dã mặc quần áo vào mở cửa ra, tìm một vòng trong phòng mà không thấy bóng dáng hắn, không phải đi ám sát Cận Nhược Hải thật rồi đấy chứ? Có phải lúc nãy nói nặng lời quá không? Hắn đang trong giai đoạn trầm cảm, cậu vốn không nên k*ch th*ch hắn. Khương Dã gọi điện thoại cho vệ sĩ ở bệnh viện, vệ sĩ bảo không trông thấy Cận Phi Trạch.

 

Khương Dã rửa ráy xong, đến tứ hợp viện một chuyến. Thời gian gần đây đều là chú Cao chăm sóc Lý Diệu Diệu, dường như phòng thí nghiệm đã từ bỏ ý muốn giải phẫu Lý Diệu Diệu thật, không cử người đến nữa. Có điều Lý Diệu Diệu thật sự thay đổi rất nhiều, trước đây con bé cắn bác sĩ Thi gãy cả răng, Khương Dã vốn định đưa em gái đi trồng răng mới, đến chỗ nha sĩ, Lý Diệu Diệu há miệng ra xem thử, chỗ gãy răng đã nhú ra răng non. Bác sĩ khuyên Khương Dã quan sát thêm vài ngày, ngày thứ ba Khương Dã kiểm tra lại miệng con bé, cô đã mọc ra một hàm răng cá mập sắc nhọn.

 

Do răng dài, Lý Diệu Diệu cứ mất kiểm soát muốn mài răng, bát trong tứ hợp viện bị cô gặm hết sạch, bàn đọc sách bằng gỗ trinh nam tơ vàng của lão gia bị cô cắn ra một dấu răng. Lúc Khương Dã phát hiện ra cô đang gặm bàn đọc sách thì đã muộn, chiếc bàn cổ đó đã bị Lý Diệu Diệu gặm ra nửa vòng cung răng hoàn chỉnh. Cô hồn nhiên không biết mình đã gây ra tai hoạ gì, chớp cặp mắt trong veo nhìn Khương Dã, còn khoe với Khương Dã hàm răng cá mập được cô mài sắc như dao.

 

Khương Dã giữ bình tĩnh, hỏi giá chiếc bàn này.

 

Chú Cao nói: "Chẳng qua chỉ mấy trăm nghìn tệ thôi, không quan trọng, Diệu Diệu thích thì cắn đi."

 

Lý Diệu Diệu không ăn thức ăn bình thường nữa, mỗi lần con mèo cam béo mập trong ngõ nhảy lên mái nhà phơi nắng, nhất định Lý Diệu Diệu sẽ ngồi xổm cách đó không xa ch** n**c dãi. Mèo cam phát hiện ra nguy hiểm, chuồn mất nhanh như bay, từ đó không bao giờ đến tứ hợp viện nữa. Lý Diệu Diệu ngồi chồm hỗm trên mái nhà đợi mấy ngày liền mà không đợi được con mèo béo đó nữa, rất đỗi đau lòng.

 

Chú Cao hiền từ bày tỏ: "Không sao, khách sạn Cận Thị cung cấp các loại sashimi, Diệu Diệu thích ăn thịt sống, chúng ta lấy thẳng từ nhà bếp, Diệu Diệu muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

 

Mấy ngày nay, Lý Diệu Diệu gây ra vô số tổn thất, khoản nợ của Khương Dã ở nhà họ Cận tăng vùn vụt. Khương Dã biết nhà họ Cận không tính toán với mình có thể là vì Cận Phi Trạch. Không thể kiểm soát được Cận Phi Trạch, chỉ có Khương Dã mới quản lý được hắn chút đỉnh. Buổi chiều hôm nay mãi không trông thấy Cận Phi Trạch, Khương Dã đành đến bệnh viện một chuyến. Cận Nhược Hải đang truyền dịch ở phòng cấp cứu, ngoại trừ vệ sĩ sắp xếp ở bệnh viện đề phòng Cận Phi Trạch đến giết người, lão gia không để ý đến ông ta nữa, cắt đứt mọi viện trợ kinh tế của ông ta, giờ thậm chí ông ta không chi trả nổi phòng bệnh VIP.

 

Cận Nhược Hải đang đọc báo, liếc thấy Khương Dã ở cửa, nói: "Có chuyện gì, vào đây nói đi."

 

Khương Dã đi tới cạnh giường ông ta. Nghỉ ngơi vài ngày ở bệnh viện, tránh xa bàn tán và chỉ trích ngoài kia, tinh thần ông ta khá hơn đôi chút. Ông ta thấy Khương Dã đến một mình, nói: "A Trạch biến mất rồi à? Đến đây tìm nó à?"

 

Khương Dã nhíu mày, nói: "Vâng."

 

"Không cần phải lo lắng quá đâu," Cận Nhược Hải đặt báo xuống, nói, "Chắc nó sẽ không đến giết chú nữa đâu. Tiểu Dã, cháu có ảnh hưởng rất lớn đến nó. Hôm đó nó lỡ làm cháu bị thương, chú thấy nó thật sự hơi hoảng." Ông ta thở dài, "Không ngờ, nó thật sự nhận thức được tình cảm."

 

Khương Dã nói khẽ: "Cậu ấy vẫn luôn có tình cảm, là chú giữ thành kiến đối với cậu ấy."

 

Hai người im lặng nhìn nhau, Cận Nhược Hải lại hỏi: "Chú đã rời khỏi học viện, Thẩm Đạc cũng không báo cáo với chú nữa. Thi thể của mẹ A Trạch, họ đã tìm thấy chưa?"

 

Khương Dã lắc đầu.

 

Cận Nhược Hải thấy cậu lãnh đạm ra mặt, khổ sở bật cười, "Chú biết mọi người đều trách chú, cho rằng ông bố này quá lãnh đạm. Cháu không hiểu, cháu à, chăm sóc một bệnh nhân tâm thần khó hơn cháu tưởng tượng nhiều. Không lâu sau khi sinh ra nó, mẹ nó đã bị bệnh, ban đầu chú cũng cho rằng chú có thể chăm sóc cô ấy cả đời. Nhưng mỗi lần cô ấy phát điên, đập đồ, đánh người trong nhà, giải phẫu búp bê bắt A Trạch đi tìm, chú thật sự không chịu nổi nữa, tình cảm sâu đậm đến mấy cũng bị mài mòn sạch sẽ. Tình huống của A Trạch còn nghiêm trọng hơn cả mẹ nó, nó là quỷ dữ, trí óc của nó, thế giới của nó khác với người bình thường."

 

Khương Dã im lặng giây lát, nói: "Giả sử họ không tồn tại, cuộc sống của chú sẽ tốt hơn. Chú nghĩ vậy phải không?"

 

"Gì cơ?" Cận Nhược Hải sửng sốt.

 

"Chú muốn cô Thi không tồn tại, nên mới đưa cô Thi đến bệnh viện Bác Ái, không hỏi han ngó ngàng. Chú muốn Cận Phi Trạch không tồn tại, nên mới đưa cậu ấy vào Tháp Linh Lung, mặc kệ cậu ấy. Đây chính là suy nghĩ của chú, chú vốn không muốn chăm sóc họ," Khương Dã gằn từng chữ một, "Chú muốn họ biến mất."

 

Cận Nhược Hải sầm mặt, không nói nổi lấy một từ. Cậu thanh niên trước mắt lặng lẽ nhìn ông ta, rõ ràng mới tí xíu tuổi, nhưng ánh mắt cứ như thanh đao kề trên đỉnh đầu ông ta, ông ta nhìn mà thầm chột dạ.

 

Cận Nhược Hải thoáng khựng, nói đầy ẩn ý: "Chờ đến khi nó phát điên, mất kiểm soát, cháu sẽ hiểu cho chú. Tiểu Dã, lẽ nào cháu có thể hứa sẽ chăm sóc nó cả đời?"

 

Nói đến đây, Khương Dã phải đưa ra một đáp án. Cậu cau mày, chần chừ không nói gì.

 

Cận Nhược Hải lắc đầu cười, "Đến lượt cháu, cháu mới biết được nặng nhẹ. Thừa nhận đi, cháu không thể hứa thế được, bởi sâu trong lòng cháu mách bảo cháu rằng cháu cũng ghét nó."

 

"Không." Khương Dã vô thức phản bác.

 

Cận Nhược Hải nói: "Đừng nói dối chú, thằng bé A Trạch mưa nắng thất thường, không có trái tim, lại nguy hiểm như vậy, ai có thể ở bên nó cả đời?"

 

"Cháu làm được."

 

Cận Nhược Hải sửng sốt.

 

Khương Dã hít sâu một hơi, lặp lại lần nữa: "Cháu làm được."

 

Cận Nhược Hải không ngờ cậu lại hứa thế thật, nỗi ngạc nhiên vụt qua mắt, ông nhìn cậu trân trân, một lúc lâu sau mới lắc đầu, nói: "Thiếu niên chưa trải đời, nghĩ gì làm nấy, cháu à, chú chờ cháu hối hận."

 

Chẳng còn gì để nói nữa, Cận Phi Trạch không ở đây, Khương Dã định ra về. Cậu còn chưa kịp đi, một điều dưỡng dẫn một người đi tới nói: "Ông Cận, con gái ông đến thăm ông đây."

 

"Con gái?" Cận Nhược Hải ngờ vực ngoảnh đầu lại, "Tôi không có con gái, có phải nhầm không..."

 

Ông còn chưa nói xong đã dừng lại. Điều dưỡng đứng sang một bên, để lộ thiếu nữ cao ráo đằng sau mình. Cô gái nọ vóc dáng rất cao, thân hình thon thả, lúc nhoẻn cười đuôi mắt xếch lên, vừa dài vừa quyến rũ. Phòng bệnh không bật đèn, ráng chiều rọi qua cửa kính, "cô" đứng trong quầng sáng hoàng hồn chói mắt ấy, gương mặt tinh xảo không góc chết, bờ môi đỏ rực như lửa. Đặc biệt là chiếc váy ngắn màu hồng, cặp chân mặc quần tất trắng bên dưới thon dài thẳng tắp, duyên dáng đứng trong phòng cấp cứu hỗn loạn này, thu hút ánh nhìn như một đoá hoa xinh đẹp.

 

"Không nhầm mà," điều dưỡng nói, "Cận Mỹ Mỹ, không phải con gái ông sao?"

 

Sắc mặt Cận Nhược Hải tức khắc trở nên cực kỳ khó coi.

 

Ban đầu Khương Dã chưa nhận ra đây là ai, nghe thấy tên mới vỡ lẽ, trong lòng như có dòng lũ xối qua, cậu hơi mở to mắt. Cận Phi Trạch không thay đổi gương mặt, chỉ đội tóc giả và tô son môi. Chắc là đã nén xương lại, chiều cao thấp hơn hẳn, nhưng so với con gái cũng là rất cao.

 

"Ơ, Tiểu Dã cũng ở đây." Cận Phi Trạch khoác cánh tay Khương Dã, thơm lên mặt cậu, "Cậu cũng đến thăm bố à?"

 

Chẳng biết hắn học được đổi giọng từ đâu, giọng nói thẽ thọt ngọt ngào, y như một cô thiếu nữ.

 

Khương Dã: "..."

 

Cận Phi Trạch lại cười híp mắt quay đầu hỏi Cận Nhược Hải, "Bố ơi, con đến thăm bố, bố có vui không?"

 

Cận Nhược Hải trợn mắt nhìn hắn, mặt chậm rãi đỏ rực như thả vào nồi đun.

 

"Con gái xinh đẹp quá," ông bác giường bệnh cạnh tấm tắc, "Đây là con gái và con rể của cậu à? Chậc chậc chậc, đẹp biết bao, trai xinh gái đẹp, rất xứng đôi! Cậu em, cậu có phúc đấy!"

 

Cận Nhược Hải nghiến răng cành cạch, chẳng thốt nổi lấy một chữ. Khương Dã liếc mắt nhìn thấy huyết áp của ông đang tăng dần, bèn dời bước chân, lặng lẽ che khuất màn hình hiển thị.

 

Cận Phi Trạch khom lưng, thì thầm hỏi bên tai Cận Nhược Hải: "Bố ơi, con thật sự muốn biết, đụ đàn ông có cảm giác như thế nào?"

 

Vừa nhắc đến việc này, Cận Nhược Hải bèn nghĩ đến nỗi nhục ngày hôm đó, ông ta trợn trừng mắt, nắm đấm kêu răng rắc.

 

"Sao không nói gì?" Cận Phi Trạch cười hỏi, "Hay là, bố là người bị đụ?"

 

"Loại mất dạy, cút đi!!!"

 

Cận Nhược Hải gầm lên bật dậy, đẩy mạnh Cận Phi Trạch ra. Khương Dã đứng đằng sau, vô thức đỡ Cận Phi Trạch, ôm hắn vào lòng. Cận Nhược Hải đỏ mặt tía tai, máy theo dõi phát ra tiếng cảnh báo, chẳng biết huyết áp đã tăng vọt đến 180 từ bao giờ. Điều dưỡng ngạc nhiên kêu lên, chỗ Khương Dã đứng lúc nãy tình cờ che khuất máy theo dõi, nên cô không phát hiện ra điểm bất thường. Cận Nhược Hải đứng dậy chưa được bao lâu, đã trợn mắt thẳng đơ ngã ngửa ra sau. Điều dưỡng trong phòng đều túm tụm về đây, đuổi hết người nhà ra, cuống quýt kéo rèm cấp cứu.

 

Khương Dã và Cận Phi Trạch đợi ở bên ngoài, thấy mấy bác sĩ sốt sắng chạy tới, rồi đẩy giường bệnh của Cận Nhược Hải chạy về phía phòng mổ. Một bác sĩ bảo họ rằng Cận Nhược Hải bị xuất huyết não, bảo họ ký thông báo bệnh nguy kịch, Cận Phi Trạch cười híp mắt ký giấy thông báo, nói: "Bác sĩ, có thể không cứu thì đừng cứu, nhà chúng tôi nghèo lắm, không có tiền đâu."

 

Bác sĩ ngơ ngác đứng ngây ra, xác nhận ba lần có tiếp tục cấp cứu hay không, ba lần Cận Phi Trạch đều bảo không cần cứu. Bác sĩ còn đặc biệt hỏi vệ sĩ, đây có phải con gái của Cận Nhược Hải hay không. Vệ sĩ liếc nhìn Cận Phi Trạch, biểu cảm hết sức phức tạp, chậm rãi gật đầu. Sau đó bác sĩ này gọi điện thoại hỏi lão gia, vẫn tiếp tục cấp cứu. Kết quả cuối cùng là Cận Nhược Hải trở thành người thực vật, vào ICU.

 

Bác sĩ nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Với tình hình hiện tại của bệnh nhân, e rằng không cố được quá chín tháng, người nhà hãy chuẩn bị tâm lý."

 

Cận Phi Trạch cười híp mắt nói: "Tốt quá, tôi sẽ mặc váy công chúa đến tham dự đám tang của ông ta."

 

Bác sĩ: "..."

 

Cuộc vật lộn này kết thúc thì đã đến đêm khuya. Khương Dã hoàn toàn không ngờ được Cận Phi Trạch lại đạt được mục đích bằng cách chọc tức Cận Nhược Hải. Chẳng ai biết Cận Phi Trạch đã nói gì, người ngoài chỉ thấy hắn chẳng qua chỉ là mặc đồ nữ đến thăm ông bố bị ốm mà thôi, học viện cũng không thể bắt giam Cận Phi Trạch vì thế được.

 

Sự việc kết thúc, Khương Dã vốn định đưa Cận Phi Trạch về nhà, Cận Phi Trạch lại liếc nhìn cậu, chẳng nói chẳng rằng gì mà tự bỏ đi. Mất một lúc lâu Khương Dã mới nhớ ra, chắc hắn vẫn đang dỗi chuyện buổi sáng. Chú Cao gọi điện thoại cho Khương Dã, hỏi có cần cho xe đến đón họ không, Khương Dã bảo không cần. Dù cho xe đến, với tính cách thích gì làm nấy của Cận Phi Trạch, hắn cũng chẳng ngoan ngoãn quay về.

 

Ra khỏi bệnh viện, một đoạn dốc dài. Cận Phi Trạch cởi giày cao gót, đi chân trần phía trước, Khương Dã đi theo tít đằng sau. Màn đêm đen xa xôi, gió đêm hè se lạnh. Đèn neon nhấp nháy, kính cao ốc phản chiếu ánh sáng huyền ảo, xe cộ chen chúc như rất nhiều đôi mắt chớp không ngừng nghỉ. Thế giới này sặc sỡ lạ lùng, họ như đang đi trong cõi mộng ly kỳ của thần linh.

 

Cận Phi Trạch vứt giày cao gót, Khương Dã ở đằng sau nhặt lại. Cận Phi Trạch lại tháo khuyên tai, Khương Dã cũng nhặt lại. Hắn một mạch vứt đồ, Khương Dã một mạch nhặt nhạnh, kẹp tóc, vòng tay, quần tất, đều nhét vào ba lô của mình.

 

Phía trước là một góc ngoặt, Cận Phi Trạch quẹo vào bèn mất bóng dáng. Khương Dã rảo bước nhanh hơn, không nhìn thấy Cận Phi Trạch. Khương Dã nhíu mày, tìm khắp nơi, phát hiện hắn đang ở trong ngõ, bị một tên lưu manh chặn đường.

 

"Mỹ nữ," tên lưu manh nói, "Đi một mình khuya thế? Anh đây chơi cùng em nhé?"

 

"Được." Nụ cười của Cận Phi Trạch giống như một tấm mặt nạ, "Chơi gì đây? Trốn tìm được không, anh đi trốn, tôi đi tìm, bị tìm thấy thì phải chết."

 

Không phát hiện ra nguy hiểm trong nụ cười của hắn, tên lưu manh hưng phấn vô cùng, "Được, đến chỗ anh chơi trốn tìm đi."

 

Tên lưu manh đang định giơ tay ôm hắn, bỗng bị một bàn tay khác tóm chặt. Cổ tay đau điếng, gã nổi cáu ngẩng đầu lên, phát hiện ra là một thanh niên mặt mày lạnh tanh. Trong màn đêm, ánh mắt của thanh niên nọ còn lạnh hơn cả vầng trăng.

 

"Cút." Khương Dã nói.

 

"Mày là ai hả?" Tên lưu manh hỏi.

 

"Phải đấy." Cận Phi Trạch ngoẹo đầu, tỏ ra ngây thơ, "Cậu là ai?"

 

Tên lưu manh tru tréo, "Thấy chưa, người ta cũng không quen biết mày, mày chõ mũi vào làm gì!"

 

Khương Dã lạnh lùng nói: "Nhắc lại lần nữa, cút."

 

"Tiên sư, mày dựa vào cái gì mà xía vào bọn tao!" Tên lưu manh nói.

 

Khương Dã sầm mặt, bàn tay đang túm gã bẻ ngược lên. Gã bị sắc đẹp che mờ mắt, bị đau cũng không chịu đi, cứ đứng đó kêu gào, một số người qua đường túm tụm lại. Cận Phi Trạch thích thú đứng sang một bên, chẳng nói gì. Có người tưởng Khương Dã bắt nạt người khác, định tiến lên ngăn cản Khương Dã.

 

Khương Dã mím môi, nói: "Tôi là bạn học của cậu ấy."

 

Tên lưu manh không tin, nói: "Tao còn là chồng cô ấy cơ!"

 

Một bác gái hỏi: "Cô gái, đừng sợ, nói cho bác biết, họ là ai?"

 

Cận Phi Trạch chỉ vào Khương Dã, "Cậu ấy là bạn trai cháu, bọn cháu cãi nhau, cháu bỏ nhà đi."

 

Một người qua đường nói nói: "Chính cậu ta đó, trên mặt còn có dấu son môi kìa."

 

Giờ Khương Dã mới biết trên mặt mình có dấu son môi, mọi người đều sán lại nhìn, đặc biệt là bác gái nọ, không ngừng chép miệng gật đầu. Dấu son đỏ rực như một đóa hoa, nở rộ trên gương mặt trắng trẻo của cậu. Bác gái chỉ vào tên lưu manh kia mắng: "Tên vô liêm sỉ này, cái nết gì vậy, cướp bạn gái của người khác! Tranh thủ soi gương đi, bôi phân chó lên mặt cũng đẹp hơn cậu đấy!"

 

Tên lưu manh trố mắt, "Là người yêu mà không nói sớm! Thua, anh à, buông tay ra đi, chịu thua thật rồi!"

 

Khương Dã thả tay ra, gã khiếp vía bỏ chạy. Khương Dã bắt Cận Phi Trạch theo mình về nhà, Cận Phi Trạch cúi đầu đứng nép sang một bên, tỏ vẻ uất ức. Khương Dã kéo hắn, hắn đứng sừng sững tại chỗ như đã nuốt cả quả cân, không kéo được.

 

Khương Dã cau mày, "Cậu còn muốn thế nào nữa?"

 

Cận Phi Trạch đáng thương gục đầu, tố cáo: "Cậu lại quát mình."

 

Bác gái không nhìn nổi, chân thành khuyên can: "Đến với nhau là duyên số, đừng cãi nhau. Chàng trai à, bạn gái cháu xinh thế này, sao cháu nỡ quát cô ấy chứ? Mau xin lỗi người ta đi."

 

Khương Dã: "..."

 

Cận Phi Trạch ngấn lệ nhìn bác gái nọ, nói: "Hôm trước cháu hầu hạ cậu ấy, cậu ấy sung sướng rồi bèn không để ý đến cháu nữa, còn bảo không yêu cháu."

 

Bác gái nọ cực kỳ bất mãn, hỏi Khương Dã: "Cháu nhìn lại cháu xem, sao có thể nói thế được? Làm tổn thương đến tình cảm đấy. Mau xin lỗi đi!"

 

Thôi, Khương Dã không muốn dây dưa ở đây, nhíu mày nói: "Tôi sai rồi."

 

Cận Phi Trạch ngấn lệ hỏi: "Thế rốt cuộc cậu có yêu mình không?"

 

Khương Dã im lặng, ánh mắt uy h**p của bác gái đảo tới, đâm vào Khương Dã như một con dao.

 

Cậu đau đầu, nói: "Yêu."

 

Cận Phi Trạch lại nói: "Ôm mình đi."

 

Khương Dã: "..."

 

Cậu không nhúc nhích, bàn tay to như quạt hương bồ của bác gái nọ đẩy mạnh cậu một phát, "Ngây ra đó làm gì, mau ôm đi!"

 

Bác gái khỏe khủng khiếp, một thằng con trai mười tám tuổi như cậu mà bị đẩy loạng choạng, cắm đầu vào vòng tay của Cận Phi Trạch. Hai người ôm nhau trong màn đêm, hơi thở hòa quyện. Bác gái nọ nhiệt tình, thấy cặp đôi trẻ ngọt ngào thì rất vui, tươi cười nói: "Thế mới phải chứ!"

 

Bà công đức viên mãn, xách làn thức ăn đi mất. Khương Dã thấy bà đi xa, lại nhìn Cận Phi Trạch, mặt hắn nở nụ cười đắc ý, xấu xa vô cùng. Người khác đều tưởng hắn là tiên xuống trần, thực ra hắn là ác quỷ đội lốt người. Mặt mày Khương Dã lạnh tanh, lau dấu son môi trên mặt, quay người định bỏ đi. Cận Phi Trạch ấn lưng cậu không cho cậu nhúc nhích. Vòng ôm này mềm mại khác thường, cảm giác như chìm vào một cạm bẫy dịu dàng, còn có răng biết nuốt chửng người khác, muốn nuốt trọn cả xương Khương Dã. Khương Dã ra sức giãy giụa, tay Cận Phi Trạch như kìm sắt, cậu không tài nào nhúc nhích được.

 

"Lúc nãy cậu bảo yêu mình." Cận Phi Trạch cười bên tai cậu, đổi về giọng gốc của mình, vừa trầm vừa gợi cảm.

 

Khương Dã mặt vô cảm, "Chơi đủ chưa? Về nhà."

 

"Không muốn," Cận Phi Trạch chậm rãi lắc đầu, "Trừ phi cậu hôn mình."

 

Gió đêm thốc tới, nhẹ nhàng, ngọt ngào như kẹo bông.

 

"Mình nhìn thấy rồi nhé, lúc mình chọc tức Cận Nhược Hải, cậu che khuất máy theo dõi." Giọng Cận Phi Trạch chứa ý cười, dịu dàng mà xấu xa, "Tiểu Dã, làm sao đây, cậu yêu mình quá."

 

Mặt Khương Dã bình chân như vại, nhưng d** tai đỏ ửng đã tiết lộ cảm xúc rối loạn của cậu. Yêu ư? Khương Dã chưa bao giờ yêu đương, không biết như thế nào mới là yêu một người. Cậu chỉ không muốn hắn bị an tử, không muốn hắn tự sát, không muốn hắn biến mất khỏi tầm mắt, không bao giờ tìm thấy tung tích nữa.

 

Dù cho hắn là một tên khốn nạn, một ác quỷ, một kẻ xấu xa đích thực.

 

Tiếng chuông báo động nguy hiểm vang lên trong lòng, Khương Dã không muốn thừa nhận cảm xúc xa lạ đang cuộn trào này. Phơi bày trái tim trước mặt ác quỷ chẳng khác nào tự sát. Cận Phi Trạch là một kẻ không đáng tin, hẹn hò chơi bời với hắn thì được, yêu thật thì không, chưa biết chừng sau này sẽ bị hắn ruồng bỏ, toàn thân đầy vết thương.

 

Nhưng Khương Dã không muốn chơi bời.

 

Cậu còn chưa kịp từ chối, Cận Phi Trạch đã ép cậu ngẩng đầu lên để lộ bờ môi mềm mại, tất cả mọi lời nói đều bị chặn giữa đôi môi, bào mòn trong m*t mát mờ ám. Cậu vô thức th* d*c, lại ép mình kìm nén trong họng. Gió đêm bao bọc h*m m**n, tạt qua cõi lòng từng cơn.

 

Cận Phi Trạch than thở khe khẽ: "Tiểu Dã à, cậu không chỉ phải yêu mình, mà còn phải yêu mình mãi mãi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.