"Chìm xuống cấm địa".
Khương Dã nhớ, có một lần nằm mơ thấy Giang Nhiên tắm máu phòng thí nghiệm, ép bác sĩ Thi uống bột sodium benzoate caffeine, cấp dưới của y từng nói một câu tương tự. Một khu vực xảy ra chuyện gì thì sẽ bị chìm xuống cấm địa? Nếu dùng bệnh viện Bác Ái làm tiền lệ, sau khi bác sĩ Thi bị cấy Thịt Thái Tuế mọc ra con mắt thứ ba, bệnh viện Bác Ái chìm xuống cấm địa. Hình như chỉ cần có Thái Tuế thì nơi đó sẽ trở thành cấm địa.
Nơi này có Thái Tuế ư? Trước đây Trang Tri Nguyệt từng nhắc đến một truyền thuyết về Thần Động, lẽ nào là Thần Động?
Nhưng hình như Thần Động đã tồn tại từ rất rất lâu rồi, tại sao không chìm xuống từ trước mà lại khăng khăng chìm vào lúc này? Tất cả những sự kiện siêu nhiên xảy ra trong làng Đồng đều là sau khi bà cô đã qua đời, có lẽ là người chết quấy phá?
Khương Dã cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tranh thủ lúc trời chưa tối, hay là đến nhà bà cô xem thử?"
"Được," Thẩm Đạc gật đầu, "Đi cùng nhau, đừng hành động riêng lẻ." Y vừa chỉ huy, vừa giảng dạy, "Mọi người hãy nhớ, hành động tập thể không chỉ là vì có đồng đội sẽ tăng hệ số an toàn, mà còn vì đông người dương khí thịnh, một số sinh vật lạ sẽ không dám ra ngoài quấy phá."
Mọi người gật đầu, Thẩm Đạc đi bảo các dân làng và quan khách khác rằng họ phải đi điều tra. Những người có nhà trong làng đều nghiêng về hướng về nhà, ai biết họ chạy lung tung khắp nơi có gặp phải thứ gì quái đản hay không? Cuối cùng chỉ có lác đác vài thanh niên khoẻ mạnh trong làng và các quan khách đến tham dự tang lễ tự xung phong đi theo. Thẩm Đạc đếm số người, bảo Trang Tri Nguyệt dẫn đường, xuất phát ngay.
Nơi bà cô ở hẻo lánh vô cùng, ở góc đông bắc ngôi làng, gần hàng rào tường bao. Đi theo con đường lát đá gập ghềnh, băng qua con suối chảy róc rách, đi qua vài căn nhà nhỏ bằng gỗ, cuối cùng nhìn thấy một căn nhà ngói xanh cô độc đằng xa. Xung quanh căn nhà ngói cỏ dại mọc cao đến nửa người, mặt tường loang lổ đổ nát, rõ ràng bà cô chỉ mới ra đi vài ngày mà căn nhà này cứ như đã bị bỏ hoang rất nhiều năm trời, toả ra mùi chết chóc suy tàn âm u. Cửa sổ tối om bị niêm phong, hình như bên trong bị đóng ván gỗ, không đẩy ra được, chỉ có một cánh cửa là ra vào được.
Mọi người nhìn thấy đều rùng mình, căn nhà ngói này vuông chằn chặn, cứ như một cái quan tài, còn toát ra vẻ rùng rợn khó tả.
Thẩm Đạc và Hoắc Ngang nhìn nhau, rút súng ra đi trước mở đường. Hai người bước vào nhà, Khương Dã bám sát theo sau. Thẩm Đạc cầm súng bằng một tay, tay còn lại cầm đèn pin đỡ dưới súng, vào nhà nhìn thử, rất nhiều bóng người hư ảo ập vào mặt. Người vào đằng sau giật nảy mình, gào thét chạy ra ngoài. Thẩm Đạc lại rất bình tĩnh, nói: "Nhìn cho rõ đi, người giấy mà thôi."
Khương Dã cũng bật đèn pin lên, chỉ thấy người giấy sống động như thật bày la liệt trong nhà. Đám người giấy này ăn mặc sặc sỡ, gương mặt trắng bệch còn vẽ má đỏ, miệng đỏ như bôi máu, nhìn kiểu gì cũng thấy quái đản.
Trang Tri Nguyệt nói: "Bà cô ở một mình, dán người giấy làm kế sinh nhai."
Hoắc Ngang thì thầm: "Không nói sớm, làm tôi sợ chết khiếp."
Khương Dã nhìn đám người giấy này, nhíu mày nói: "Mọi người nhìn kỹ đi, số người giấy này lạ lắm."
"Lạ như thế nào?" Trang Tri Nguyệt hỏi.
"Cậu nhìn cái này đi," Khương Dã chỉ vào một người giấy trong số đó, "Có giống cậu (em trai mẹ) của cậu không?"
Trang Tri Nguyệt ghé đầu lại nhìn kỹ, kinh hoàng nói: "Giống thật!"
Họ quan sát từng người giấy một, còn phát hiện ra mợ, ông ngoại, bà ngoại v.v của Trang Tri Nguyệt. Gần như toàn bộ người nhà họ Ngô đều ở đây. Thông thường người giấy dùng cho tang lễ, bắt chước người sống là điềm rất xấu. Hoắc Ngang cảm thán nói: "Có phải bà cô của em có thù với nhà họ Ngô không? Đây là nguyền rủa nhà họ Ngô chết hết mà. May mà mẹ em đã gả chồng, không thể coi là người nhà họ Ngô được, nếu không thì nơi này còn phải thêm cả mẹ em."
Sắc mặt Trang Tri Nguyệt rất khó coi, đi sang một bên chẳng nói chẳng rằng. Nói cho cùng thì nhà họ Ngô là thân thích của cô, cả họ chết hết, cô gái bình tĩnh chống đỡ được đến bây giờ không hề dễ dàng. Thẩm Đạc lườm Hoắc Ngang, Hoắc Ngang bèn im miệng.
"Khương Dã."
Khương Dã bỗng nghe thấy giọng Cận Phi Trạch, giọng hắn rất khẽ, không biết truyền tới từ đâu.
"Ngẩng đầu lên."
Khương Dã ngẩng đầu, chợt thấy một con mắt xuất hiện trong khe nứt trên trần nhà lát ván gỗ. Bất thình lình trông thấy một con mắt, rất đáng sợ. Nếu không phải chủ nhân con mắt này nói bằng giọng Cận Phi Trạch, Khương Dã còn tưởng là một con ma đang nhìn trộm họ.
Cận Phi Trạch lại nói: "Lên đây."
Cái tên Cận Phi Trạch này, toàn chẳng nói chẳng rằng gì tự chạy lung tung. Chắc hắn phát hiện ra gì đó trên tầng hai, liên tục giục Khương Dã đi lên. Cầu thang làm bằng gỗ, giẫm lên kêu cót két, Khương Dã cẩn thận đi lên tầng, phát hiện ra trên tầng cũng có người giấy.
Người giấy là một cặp, một người đội khăn trùm đầu màu đỏ, mặc váy thêu cổ rộng vạt đối xứng, toàn thân treo đầy trang sức cắt bằng giấy bạc lấp lánh như sao trời, rõ ràng là một cô dâu. Người còn lại mặc áo khoác không tay (kiểu áo truyền thống dạng gile của TQ) và quần trống đồng (quần ống rộng nhưng bó ở gấu của người dân tộc),là chú rể. Khương Dã nhìn quanh, không thấy Cận Phi Trạch, chẳng biết hắn lại chạy đâu mất rồi.
"Cận Phi Trạch, đừng chạy lung tung." Khương Dã nói.
Dứt lời, cậu lại quan sát kỹ hai người giấy này. Người giấy đứng trước bàn thờ, hình như đang bái đường thành thân. Bàn thờ bày một cặp khung ảnh, đều dán bùa giấy vàng, che khuất mặt người. Cô dâu người giấy này được làm đặc biệt tinh xảo, đẹp hơn hẳn những người giấy được làm thô sơ ở tầng một. Có điều chú rể trông rất quen, gương mặt tuấn tú, lãnh đạm, hơi giống...
Khương Dã bỗng giật mình, người giấy này rất giống chính cậu.
Một luồng hơi lạnh xộc từ lòng bàn chân vào lòng, Khương Dã ngoảnh đầu tìm Cận Phi Trạch, "Cận Phi Trạch!"
Không ai đáp lại. Cận Phi Trạch đâu?
Có tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang, Thẩm Đạc ló đầu ra.
"Bảo đừng hành động riêng lẻ cơ mà? Sao em lại lên đây một mình? Hành động không nghe theo chỉ huy, tôi phải trừ điểm môn thực hành của em."
Đằng sau y, Cận Phi Trạch cầm đèn pin đi lên tầng hai.
"Gọi mình làm gì thế?" Cận Phi Trạch xoa đầu cậu, mỉm cười dịu dàng, "Lại sợ à?"
Khương Dã nhìn hắn, ngạc nhiên vô cùng, lúc nãy rõ ràng hắn ở tầng hai, sao lại chạy xuống tầng một rồi? Bàn thờ này đặt ở ngay cạnh cầu thang, nếu Cận Phi Trạch đi xuống, nhất định phải đi ngang qua cậu mới phải! Hơn nữa cầu thang này rất cũ, sao đi xuống lại không có tiếng động? Nhớ lại lúc nãy, Khương Dã phát hiện ra điểm bất thường, cậu chỉ nhìn thấy một con mắt qua khe hở ván gỗ, nghe thấy giọng Cận Phi Trạch liên tục thúc giục, chứ chưa bao giờ nhìn thấy chính Cận Phi Trạch.
Kẻ gọi cậu, không phải là Cận Phi Trạch.
Cận Phi Trạch phát hiện ra vẻ mặt cậu không ổn, hơi nheo mắt lại, "Cậu gặp phải cái gì rồi?"
"Lúc nãy tôi nhìn thấy cậu ở tầng trên, còn liên tục gọi tôi lên tầng." Khương Dã nói.
Cận Phi Trạch chép miệng, "Nên cậu mới lên đây?"
Khương Dã im lặng.
Mọi người nhận ra Khương Dã vừa gặp phải việc gì, bầu không khí nhất thời đóng băng. Chỉ có Cận Phi Trạch cười đến mức vai run bần bật, "Tiểu Dã, cậu tin tưởng mình quá. Làm sao đây, cậu tin tưởng mình thế này, bất cứ thứ gì lai lịch không rõ đóng giả mình cũng lừa được cậu."
Thẩm Đạc nói: "Nó bảo em lên tầng nhất định là có mục đích, không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Em đoán," Khương Dã chỉ vào người giấy, "Nó muốn cho em nhìn thấy thứ này. Mọi người nhìn xem, người giấy này là em."
Trương Nghi tiến lên nhìn thử, nói: "Chỉ là một người giấy đẹp trai mà thôi, xấu xí thì xấu đủ kiểu, đẹp trai thì đều đẹp như nhau, mọi người đều là trai đẹp, trông giống nhau cũng bình thường, chưa chắc đã là cậu đâu."
Trần Gia hất cằm về phía bàn thờ, "Cặp người giấy này nom có vẻ giống đám cưới âm. Nhìn ảnh trên bàn thờ là biết ai ngay."
Trương Nghi nhận diện lá bùa dán trên khung ảnh, nói: "Bùa vãng sinh bình thường, xé cũng không sao."
Khương Dã nhìn họ, cúi đầu xé hai lá bùa ra. Hai bức ảnh được phơi bày, bầu không khí lập tức chùng xuống hơn nữa, tất cả mọi người đều giật mình hít vào. Hai bức ảnh nọ đều là ảnh đen trắng, một tấm là một thiếu nữ xinh xắn, người còn lại... chính là Khương Dã.
Hoắc Ngang rất tức giận, "Cô nàng này là ai vậy?"
Trang Tri Nguyệt dè dặt nói: "Hình như là lúc bà cô em còn trẻ, em từng xem ảnh chụp chung của nhà họ Ngô, hồi còn trẻ bà trông như vậy."
"Vô liêm sỉ thế? Tuổi đã cao, còn muốn trâu già gặm cỏ non?" Hoắc Ngang chửi bới, "Tiểu Dã và Tiểu Cận mặn nồng thắm thiết, bà cô già này còn muốn chen vào làm kẻ thứ ba? Có giỏi thì ra đây solo với ngài Hoắc nào, thèm thuồng cậu em của tôi, phá cặp đôi nhà người ta, tôi đánh chết bà đó."
Cận Phi Trạch nhìn chằm chằm tấm ảnh đó, hỏi: "Tiểu Dã, gần đây cậu có gặp phải sự việc gì kỳ quái không?"
Khương Dã ngẫm nghĩ, chợt nhớ đến cuộc gọi quấy rầy thường xuyên đó. Cậu mở lịch sử cuộc gọi, địa điểm bên dưới số điện thoại hiển thị là Tĩnh Châu Tương Tây, tình cờ chính là chỗ làng Đồng. Cậu đưa số điện thoại cho Trang Tri Nguyệt xem, "Mấy ngày này số điện thoại này cứ gọi cho tôi, cậu có nhận ra là số điện thoại của ai không?"
Trang Tri Nguyệt lấy điện thoại ra đối chiếu danh bạ, ngập ngừng nói: "Bà cô của tôi."
Cận Phi Trạch hỏi: "Bà qua đời từ bao giờ?"
"Bốn ngày trước."
Thời gian số điện thoại này bắt đầu gọi cho Khương Dã tình cờ chính là bốn ngày trước.
Da đầu Khương Dã tê rần.
"Điện thoại của bà cô cậu đâu?"
"Chôn cùng quan tài rồi."
Cận Phi Trạch lại hỏi: "Thẩm Đạc, tại sao anh phải dẫn Tiểu Dã đến đây?"
"Gọi tôi là thầy Thẩm," Thẩm Đạc nói, "Nhà họ Ngô bảo phát hiện ra tung tích của giáo sư Khương, tôi bảo vừa hay dẫn Tiểu Dã đến một chuyến, xem có tìm được giáo sư Khương hay không."
Cận Phi Trạch bật cười, nói: "Giáo sư Khương đâu?"
"Còn chưa kịp hỏi nhà họ Ngô về manh mối thì họ đã chết rồi." Thẩm Đạc thở dài, "Đây là một cái bẫy nhắm vào Tiểu Dã. Là tại tôi, trước giờ quan hệ giữa nhà họ Ngô và học viện rất tốt đẹp, tôi nhất thời sơ suất."
Cận Phi Trạch mỉm cười nói: "Anh vô dụng thật đấy."
Thẩm Đạc: "..."
Cận Phi Trạch véo má Khương Dã, oán trách nói: "Tiểu Dã, cậu lăng nhăng quá. Đàn chị già thích cậu, bà già cũng thích cậu. Đáng lẽ mình nên nhốt cậu lại, kẻo những thứ xấu xí này nhòm ngó đến cậu."
"..." Lộ Nhân cạn lời một lúc, nói, "Đàn em, đàn chị già còn đang đứng đây đấy nhé."
Thẩm Đạc nghiêm mặt nói: "Hiện giờ trong làng Đồng không đoàn kết, nếu bà cô quấy phá là để làm đám cưới âm với Tiểu Dã, có thể sẽ có người ép Tiểu Dã làm việc này. Chúng ta tuyệt đối không thể để những người khác phát hiện ra nơi này được."
"Thầy Thẩm, mọi người ở trên đó làm gì thế! Lâu thế mà còn chưa xuống." Tiêu Đại Hy ở dưới gọi to.
Tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang, người đó sắp đi lên.
"Ồn quá."
Cận Phi Trạch đi ra đầu cầu thang, cái đầu trọc của người đó ló ra, như vỏ trứng gà trơn bóng. Thấy ông ta sắp nhìn thấy người giấy, Cận Phi Trạch thẳng thừng đạp một phát thẳng mặt, mọi người nghe thấy ông ta rú lên một tiếng thảm thiết, lăn lông lốc xuống cầu thang như một quả dưa hấu.
Lý Diệu Diệu phản ứng rất nhanh, giật khẩu trang xuống, cầm ảnh đen trắng của Khương Dã lên nhét vào miệng, ngửa đầu nuốt chửng.
"Diệu Diệu!" Khương Dã sửng sốt, "Nhả ra mau!"
Lý Diệu Diệu ợ một phát.
Khương Dã: "..."
Trương Nghi móc chu sa trong ba lô ra, bôi lên mặt chú rể người giấy, giờ chẳng thể nhận ra nó là ai được nữa rồi.
Trần Gia thì thầm hỏi: "Thế nếu bà cô cứ quấy phá mãi thì sao? Vẫn phải có cách gì chứ..."
Lộ Nhân lườm anh ta, "Cậu có ý gì hả, lẽ nào muốn đẩy đàn em ra thật? Cậu có biết đám cưới âm có hậu quả gì không, người sống làm đám cưới âm với người chết, hồn ma của bà già đó sẽ đi theo đàn em mãi mãi, tuổi thọ của đàn em ít nhất sẽ bị giảm mất một nửa."
Tiêu Đại Hy bị đạp ngã lăn lông lốc, tức giận chửi mắng Cận Phi Trạch, Cận Phi Trạch nhắm mắt làm ngơ, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Trần Gia. Trần Gia rùng mình, im bặt, Thẩm Đạc đi xuống xin lỗi thay Cận Phi Trạch, còn phải đền bù ít tiền mới xong chuyện.
Mọi người về đến từ đường, thi thể người nhà họ Ngô đã được hạ xuống, đặt nằm ngửa cạnh nhau trên sàn gạch, tất cả đều phủ vải trắng. Thẩm Đạc kể lại phát hiện mới với những người khác, chỉ giấu chuyện đám cưới ma không kể, cơ bản là chẳng phát hiện ra gì mới, mọi người đều rất thất vọng. Nhưng tóm lại, cơ bản có thể xác định rằng vụ án thảm khốc nhà họ Ngô có liên quan rất lớn đến bà cô.
Khương Dã siết điện thoại, lông mày nhíu thành một rãnh sâu.
Tại sao lại là cậu? Cậu và bà cô chưa bao giờ gặp mặt, sao bà cô biết được tên cậu, có được ảnh cậu, còn biết số điện thoại của cậu?
Điện thoại đột nhiên rung, màn hình đen ngòm bừng sáng, số điện thoại của bà cô nhảy ra.
Rõ ràng bà đã bị tống vào danh sách chặn, nhưng vẫn gọi tới được.
Không ai để ý đến Khương Dã, Khương Dã mím môi, bấm nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia truyền tới tiếng nhạc bay bổng, một người phụ nữ đang hát luyến láy vở "Xuân Thu Phối". Hồi nhỏ, mẹ thích nghe hát, Khương Dã từng nghe vở này cùng bà, kể về câu chuyện tài tử giai nhân.
"Du Viên Kinh Mộng" kể về tình yêu, "Xuân Thu Phối" cũng vậy. Khương Dã rất khó chịu, bị Cận Phi Trạch quấn lấy thì thôi, giờ lại bị bà cô quấn lấy, cậu chẳng muốn trở thành nam chính trong câu chuyện tình người duyên ma chút nào.
"Xin lỗi, tôi không thể cưới bà được." Khương Dã nói, "Tôi thích người khác rồi."
Tiếng nhạc dừng đột ngột, đầu bên kia im lặng hoàn toàn.
Thứ gì đó trong từ đường chấn động, tất cả mọi người kinh hoàng nhìn về phía từ đường. Yên lặng được giây lát, quan tài đen trong màn bỗng phát ra tiếng đập thùng thùng, người trong từ đường sợ chết khiếp, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều nghe thấy, có thứ gì đó đang đập trong quan tài.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.