Sân thượng im phăng phắc, như có sương giá đang kết tụ trong không khí. Hoắc Ngang khó khăn lắm mới tắt được chuông, nhưng vị trí của y đã bị phát hiện, một bác gái đứng thẳng dậy, chỉ về phía y thét lên, tất cả những người khác xông tới như ong vỡ tổ. Hoắc Ngang mặc kệ Cận Phi Trạch đang ở đâu, ngoái đầu bỏ chạy thục mạng.
Sau khi y chạy mất, Cận Phi Trạch đi về phía đàn tế, tay vẫn cầm điện thoại, trên đó là giao diện gọi đến số điện thoại của Hoắc Ngang. Hắn hất cằm về phía Lý Diệu Diệu, Lý Diệu Diệu lượm một cục đá đập vỡ cái bát đựng đất kia. Bùn đất bắn tứ tung, rất nhiều giun đen bò ra, hình dạng rất giống giun đất, nhưng hai bên mình lại có vô số lông tơ mảnh, giống chân của chúng, chống đỡ cơ thể chúng ngọ nguậy bò đi.
Cận Phi Trạch đưa cho Lý Diệu Diệu một miếng bánh sơn tra, Lý Diệu Diệu thả miếng bánh sơn tra đó xuống đất, vài con giun bò lên bánh sơn tra. Lý Diệu Diệu nhặt một cái hộp nhựa ở đó, đựng chiếc bánh sơn tra bị giun bò đầy. Cô đóng nắp hộp, chỉ thấy đám giun này ăn bánh sơn tra xong, đều ăn ý tụ tập ở bên phải hộp, tình cờ là phía nam.
Đến khi Hoắc Ngang chuồn khỏi các bác gái chạy về, Cận Phi Trạch và Lý Diệu Diệu đã biến mất. Hoắc Ngang chỉ có thể nhặt nhạnh những thứ dưới đất, mang cả đám giun ghê tởm bò loạn xạ đó về học viện.
"Anh có biết đây là cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mam-ac/2860600/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.