"Tiểu Dã."
Có người gọi cậu, Khương Dã ngoái đầu lại, nhìn thấy chú Cao đứng trong thang máy vẫy tay với mình. Cận Phi Trạch xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Cận không thể nào không nhận được tin tức. Điều kỳ lạ là, thế mà lão gia lại không tới, chỉ có chú Cao, hơn nữa còn đến rất muộn.
Học viện đã phong tỏa sân thượng, Khương Dã luồn qua dải phân cách của cảnh sát bước vào thang máy. Chú Cao mệt mỏi ra mặt, rút khăn tay ra lau mặt, bấm nút tầng 22, nói: "A Trạch gây rắc rối cho cháu quá."
"Lão gia..." Khương Dã chần chừ hỏi, "Gần đây vẫn khỏe chứ ạ?"
Chú Cao nhìn cậu, thở dài nói: "U não của lão gia diễn biến xấu, lúc cháu và A Trạch còn ở cấm địa trường học ma ám kia, ông ấy đã nhập viện rồi. Các cháu vừa ra khỏi cấm địa, lão gia không cho chú kể cho hai đứa, định vài hôm nữa ra viện rồi tìm các cháu ăn cơm, ai dè A Trạch lại xảy ra chuyện, còn tình cờ ở đúng viện điều dưỡng mà lão gia đang ở. Chú vốn định giấu, nhưng bác sĩ điều dưỡng sơ tán bệnh nhân động tĩnh lớn quá, không giấu được."
Khương Dã hỏi: "Có máy quay giám sát sân thượng không ạ?"
Chú Cao gật đầu, bấm nút tầng 18, đưa cậu đến phòng giám sát của viện điều dưỡng. Người của học viện đang lấy bằng chứng ở phòng giám sát, viện điều dưỡng này là sản nghiệp của tập đoàn Cận Thị, chú Cao hỏi thẳng đội trưởng đội an ninh lấy băng giám sát.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mam-ac/2860617/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.