Sau khi chào tạm biệt chú Cao, thấy trời khuya dần, Khương Dã bèn về nhà. Tối hôm đó, Khương Dã lại có một giấc mơ kỳ lạ. Lần này cậu đi giữa bóng tối, cậu cảm nhận được xung quanh là vách đá gồ ghề mấp mô, đường đi chật hẹp, thi thoảng cậu lại phải cúi rạp xuống bò. Bóng tối dày đặc nặng trĩu, chỉ có cậu đi một mình. Cậu nghĩ, cậu lại biến thành Giang Nhiên rồi ư? Đây là việc Giang Nhiên trải qua vào lúc nào?
Khương Dã tập trung quan sát, nhưng chỉ nhìn thấy được bóng tối vô tận. Đi mãi, không biết đã đi bao lâu, ít nhất phải mấy tiếng đồng hồ liền. Cảm giác về thời gian trong mơ chân thực đến thế ư? Đi được nửa đường, bỗng có tiếng gọi kỳ quái vọng tới từ đằng xa. Khàn đặc chói tai, nghe mà run sợ. Cậu đi nhanh hơn, di chuyển giữa khe nứt như cá bơi.
Cuối cùng, cậu dừng lại. Bởi nếu đi thêm một chút nữa sẽ là vực thẳm. Cậu bật đèn pin, ánh sáng chói loà đâm vào bóng tối như một thanh kiếm sắc, chém vụn tấm màn đen ngòm. Cậu nhìn thấy mình đứng trên mỏm đá, bên dưới là một đàn tế khổng lồ, vô số thi thể hình thù dị dạng đang quỳ dưới đàn tế, bao quanh đàn tế theo hình tròn. Trên đàn tế là một cái hố tròn khổng lồ, đen ngòm không nhìn rõ.
Lại là một động không đáy?
Khương Dã ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh đầu mình có nhiều chuỗi xích thô to, kéo dài về phía trung tâm đàn tế, một chiếc quan tài lổm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mam-ac/2860618/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.