🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Anh muốn làm gì?"

Trần Tĩnh An cụp mắt xuống, cũng không để tâm đến những ánh mắt từ bốn phía, có kẻ cực kỳ hâm mộ, có kẻ tò mò, có kẻ khinh thường, hoặc là... oán hận. Cô bị đẩy lên trung tâm sân khấu, ánh đèn thuận thế chiếu xuống, cô cũng đã vào vị trí. Những vũ điệu tiếp theo đều đã được dàn dựng sẵn, nhảy hay không nhảy đều không do cô quyết định.

Thẩm Liệt nắm tay cô, lòng bàn tay khẽ bóp nhẹ khớp xương: "Tôi chỉ đùa với em thôi, đưa em đến đây chơi, sao lại căng thẳng như vậy?"

Trực giác mách bảo cô mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cảm nhận được Thẩm Liệt đã đứng dậy đi về phía trước, vừa nhấc bước, cô theo bản năng nắm chặt tay anh.

Hành động này mang nhiều ý nghĩa, là sự bài xích, cũng là lời cầu xin, cầu xin anh đừng đặt cô vào tình cảnh khó xử như vậy. Có những chuyện, đã kết thúc thì chính là kết thúc.

Cô là người, cô cũng có cảm xúc.

Thực tế hai năm có thể dùng một câu nói để kết thúc, nhưng còn ký ức, còn tình cảm thì sao? Liệu có thật sự có thể cắt đứt một cách sạch sẽ như vậy không?

Thẩm Liệt vỗ nhẹ tay Trần Tĩnh An, cười nhạt ôn hòa, bảo cô thả lỏng. Trong mắt anh không có nửa điểm động lòng thương hại. Cô biết không còn đường lui, bèn tránh đi ánh mắt của những người xung quanh, tiếp tục bước về phía trước.

Đào Luân cũng có mặt ở đó. Hắn biết chuyện gần đây, người mà hắn từng gọi là "chị dâu" đã đá bạn thân của hắn để trèo lên cành cao. Nhưng công phu ngoài mặt vẫn phải làm, hắn vẫn khách sáo như mọi khi, mời họ cùng chơi. Hắn tự nhận lời mời này vừa có thể làm người ta ghê tởm, vừa có thể ngầm giúp Tần Nghi Niên xả giận.

Điều hắn không ngờ tới là, ánh mắt Thẩm Liệt lướt qua, không những không từ chối, ngược lại còn có vẻ hứng thú hỏi: "Chơi gì?"

"Đánh Bridge, chỉ là... chơi cho vui thôi." Nụ cười của Đào Luân cứng đờ.

"Được."

"..."

Đào Luân có chút đứng không vững, liếc trộm Tần Nghi Niên. Sắc mặt Tần Nghi Niên đen sầm, mày nhíu lại thành một đường không kiên nhẫn. Những người khác cũng nhìn hắn, không khí trở nên gượng gạo đến mức như ngưng đọng. Tình cũ tình mới ngồi chung một bàn, ai cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tần Nghi Niên tiện tay mò bao thuốc, lấy cớ ra ngoài hút một điếu.

Từ Nhược Tình cũng đi theo.

"Anh Liệt, mời anh ngồi đây." Đào Luân đành phải căng da đầu ra tiếp đón, nhường lại vị trí chính, còn mình thì chen chúc với những người khác. Hắn cắn đầu ngón tay, thầm oán mình đã lắm chuyện.

"Ngồi đi." Thẩm Liệt dắt tay cô, bảo cô ngồi xuống trước.

Hai người ngồi xuống, tầm mắt ngang bằng với những người có mặt. Một gương mặt mộc của Trần Tĩnh An cũng khó che giấu được vẻ đẹp. Đôi mắt hạnh dài, mang vẻ mờ ảo dịu dàng của khói sương Giang Nam, nét hiu quạnh của mưa thu, và nỗi sầu man mác của gió nhẹ mưa phùn.

Trần Tĩnh An nhận ra mấy người đang ngồi, có thể gọi được tên. Ngày đó, họ luôn miệng gọi "chị dâu", gọi còn nhiệt tình hơn bất cứ ai. Rồi đến bây giờ, thoáng chốc cứ ngỡ như mới là ngày hôm qua.

Đào Luân đang nói về cách chơi của họ, không khác nhiều so với cách chơi Bridge truyền thống, chỉ có chút khác biệt nhỏ về điểm thưởng. Cách chơi Bridge khá phức tạp, lần trước Trần Tĩnh An cũng không học được, thua thảm hại, lần này cũng không có ý định tham gia.

Không lâu sau, Tần Nghi Niên và Từ Nhược Tình quay lại, tự mình kéo ghế ngồi xuống ở phía đối diện. Tần Nghi Niên mặt lạnh không nói, Từ Nhược Tình vén tóc sau gáy, ánh mắt lướt qua Thẩm Liệt, cuối cùng dừng lại trên người Trần Tĩnh An, tư thái thản nhiên: "Chơi cùng không?"

Đào Luân vẫn còn sợ hãi, ho nhẹ một tiếng, không biết ván bài này đánh xong có lật bàn luôn không.

Trần Tĩnh An nói: "Mọi người chơi đi, tôi không biết."

"Tôi dạy em," Thẩm Liệt chống tay lên bàn, tư thái ung dung, "Biết rõ quy tắc rồi thì cũng không khó lắm."

Sắc mặt Trần Tĩnh An tái nhợt: "Tôi sợ học không được."

Thẩm Liệt cười: "Vậy thì, chia nhóm chơi, dùng luật đấu đội VP, ở đây chia làm hai đội, đánh mười hai ván. Em cứ chơi tùy tiện, có tôi gánh cho."

Trần Tĩnh An không hiểu và thật sự không có chút hứng thú nào.

Anh nói năng ôn tồn, như một giáo viên kiên nhẫn dạy bảo học sinh.

"Tôi sẽ kéo chân anh." Giọng Trần Tĩnh An lí nhí như muỗi kêu.

"Lo lắng thay tôi à?"

"..."

Cuộc trò chuyện của hai người không lớn, nếu cẩn thận lắng nghe cũng khó mà nghe được họ đang nói gì. Nhưng họ ngồi rất gần nhau, ánh mắt thỉnh thoảng giao nhau, một cách lỗi thời, làm người ta nhớ đến cụm từ "tân hôn yến nhĩ".

Những người ngồi đó không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Tần Nghi Niên, nhưng trớ trêu thay đối phương lại là người họ không dám đụng vào, vì vậy ai nấy chỉ có thể giả câm giả điếc.

"Thắng thua tính thế nào?" Tần Nghi Niên bỗng nhiên lên tiếng.

"Cậu định đi."

"Nghe nói Thẩm tổng gần đây mới lấy được một mảnh đất, vị trí không tồi. Nếu anh thua, nó sẽ về tay tôi."

"Nếu cậu thua thì sao?"

Tần Nghi Niên ngả người ra sau, cười khẩy mỉa mai: "Chỉ cần là thứ Tần gia có."

Thẩm Liệt dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ xem Tần gia có thứ gì có thể làm anh động lòng. Một lúc sau anh ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Toàn bộ Tần gia thì sao?"

Giọng điệu không có nửa điểm ác ý. Anh có thể thuận miệng nhắc tới, cũng có thể thật sự lấy được. Anh đã từng thực hiện biết bao vụ thâu tóm, dù là chính đáng hay ác ý, anh làm chúng một cách dễ như trở bàn tay.

Huống chi, Tần gia thì đáng là gì?

Sắc mặt Tần Nghi Niên hơi biến đổi.

Đào Luân ở bên cạnh nghe mà choáng váng, vội ra mặt hòa giải: "Chỉ là chơi cho vui, giết thời gian thôi mà, không cần phải chơi lớn như vậy."

"Anh Liệt, anh cũng đừng trêu chúng tôi nữa."

Thẩm Liệt nhướng mắt, lười nhác nhìn Đào Luân với vẻ nghiền ngẫm. Lòng bàn tay và trán Đào Luân toát đầy mồ hôi, căng thẳng đến mức không biết làm sao để kết thúc thì Thẩm Liệt đã đặt hai tay lên bàn: "Cậu nói đúng, chỉ là chơi cho vui thôi."

"Bắt đầu chứ?"

"Bắt đầu, bắt đầu!"

Đào Luân ôm ngực thở phào một hơi. May quá, tim vẫn còn đập.

Đội đã được chia theo số ghế. Trần Tĩnh An và Thẩm Liệt cùng hai người nữa, trong khi Đào Luân cùng Tần Nghi Niên và Từ Nhược Tình. Cách chơi đấu đội đòi hỏi thực lực tổng thể và tinh thần hợp tác của cả đội. Cách chia như vậy thực ra lại có lợi cho phe Tần Nghi Niên. Trần Tĩnh An là người mới chơi, quy tắc chơi chỉ biết lơ mơ, nói gì đến hợp tác và chiến thuật.

Thẩm Liệt vẫn kiên nhẫn giảng giải cho Trần Tĩnh An, cách chơi, cách gọi bài, khi nào nên nhân đôi, và cách ra bài. Anh vừa đánh vừa giảng, hình tượng sinh động. Cô cũng miễn cưỡng nắm được quy tắc, thử đánh ra một lá, theo bản năng nhìn sang Thẩm Liệt. Anh nhướng mày cong môi, tỏ ý khẳng định, Trần Tĩnh An mới yên tâm.

Ít nhất, áp lực cũng không lớn như vậy.

Mọi cử chỉ của hai người đều bị thu vào tầm mắt. Một vòng bài đánh xuống, sắc mặt Tần Nghi Niên càng thêm u ám, ra bài cũng càng thêm nóng nảy. Từ Nhược Tình vô ý đánh sai, hắn liền bất mãn đẩy bài, cử chỉ tứ chi đều tràn ngập sự bực bội.

Trần Tĩnh An không để ý đến động tĩnh của những người khác, cô dần dần nhập cuộc, tâm trí hoàn toàn đặt vào những lá bài.

Cũng không phải không đánh sai, lúc nhận ra thì cũng có chút hối hận, nhưng lần nào Thẩm Liệt cũng có thể gánh cho cô, không đến nỗi tan tác. Trần Tĩnh An không thể không thừa nhận, trên người Thẩm Liệt có một khí chất rất mạnh. Anh ở trên bàn bài cũng không có biểu cảm thừa thãi, được điểm hay mất điểm đều như nhau, không thể đoán được qua nét mặt. Những người khác chỉ có thể quan sát những động tác nhỏ của anh. Dần dần, tất cả mọi người đều bất giác đi theo tiết tấu của anh, Trần Tĩnh An cũng không ngoại lệ.

"Không chơi nữa."

Tần Nghi Niên thua một cách thảm hại, tiện tay đẩy những lá bài trước mặt ra.

Thẩm Liệt vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó: "Các cậu cứ chơi tiếp, hóa đơn hôm nay cứ tính vào tên tôi."

"Thật sự không cần thiết." Giọng Tần Nghi Niên cực kỳ khó chịu, "Chúng tôi tuy không rộng rãi bằng Thẩm tổng, nhưng chút tiền đó vẫn trả nổi."

Đào Luân giữ Tần Nghi Niên lại, cười nói: "Anh đừng nghe cậu ta, cậu ta từ nhỏ đã hiếu thắng, thua nên tâm trạng không tốt. Cảm ơn anh Liệt."

Tần Nghi Niên nghe giọng điệu vâng vâng dạ dạ của hắn, càng tức đến không có chỗ phát tiết, đột nhiên chống bàn đứng dậy, thô bạo đẩy ghế ra, sải bước đi ra ngoài.

"Anh Liệt, anh đừng để ý." Đào Luân biết đều là do cái miệng của mình gây họa, chỉ có thể cúi đầu khom lưng xin lỗi.

Ánh mắt Trần Tĩnh An ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

"Hiếu thắng không phải chuyện xấu, nhưng không chịu thua thì chưa chắc đã là chuyện tốt." Thẩm Liệt vẫn còn giữ lại vài phần ý cười.

Lời này có ý khác, những người có mặt ở đây không thể không hiểu. Trần Tĩnh An cũng rõ, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh quá mức như không nghe thấy. Hai người bây giờ đã không còn quan hệ, hắn cũng đã có khởi đầu mới. Cô đứng dậy khỏi bàn bài, hỏi Thẩm Liệt: "Đi không?"

"Ừm."

Giống như lúc đến, Thẩm Liệt nắm lấy tay cô.

Đợi hai người rời đi, Đào Luân mới ngồi phịch xuống, giơ tay lau mồ hôi trên trán.

"Hôm nay ra đường chắc là không xem hoàng lịch, sớm biết thế đã nằm ở nhà ngủ, ra đây tìm khổ thế này." Đào Luân làu bàu, "Phải nói con nhỏ Trần Tĩnh An này cũng có bản lĩnh, mới bao lâu đã được Thẩm Liệt dắt đi khoe khoang khắp nơi. Tao thật thấy không đáng cho thằng Niên."

Cô gái mình nâng niu trong lòng bàn tay, quay đầu đã theo người khác, còn chạy đến k.ích thích người ta, thật con mẹ nó ghê tởm.

Vài người đã nhịn hồi lâu, không khỏi hùa theo vài câu.

Từ Nhược Tình không nói chuyện, nghe vậy lại thấy khá thú vị, chống cánh tay thon thả hỏi: "Vậy anh ra mang tôi đến đây, sao mọi người không mắng hắn lăng nhăng?"

Thú vị thật đấy, không nói chuyện khác, đều đã có người mới, tại sao phụ nữ thì lại là đồ lẳng lơ, hư hỏng?

"Thế thì khác chứ." Đào Luân cười ngượng, "Cô là mối tình đầu của thằng Niên mà."

Từ Nhược Tình cười nhạt: "Các người thật buồn cười."

Thật sự.

Thẩm Liệt đưa cô lên tầng hai, ít người hơn, không gian cũng yên tĩnh hơn. Chơi gì cũng có. Anh dẫn Trần Tĩnh An đi chơi bi-a, từ cách cầm cây cơ dài đều tận tình chỉ bảo. Anh cúi người, eo áp vào mép bàn bi-a. Tay chân cô quá cứng nhắc, Thẩm Liệt liền ấn vai cô xuống, gần như song song với mặt bàn, dạy cô cách khai cầu.

Trần Tĩnh An cảm nhận được hơi ấm trên vai, nhưng rất nhanh đã thu lại, cũng không cảm thấy khó chịu.

Cô chưa bao giờ chơi những thứ này. Thời đi học, sinh viên nghệ thuật có nhiều thời gian hơn, bạn bè xung quanh hay trốn đi chơi bi-a, cũng có rủ cô, nhưng cô chưa từng đi, không cảm nhận được niềm vui trong đó. Nhưng, bây giờ, cô hình như có chút cảm nhận được.

Có một sự không chắc chắn, lại tràn ngập niềm vui bất ngờ.

Một cú đánh ra, Thẩm Liệt cười khẽ: "Lực chưa đủ, mạnh thêm chút nữa."

Cú tiếp theo, Trần Tĩnh An điều chỉnh lực độ.

...

Bi mục tiêu chưa vào lỗ, ngược lại một bi khác bị va trúng, loạng choạng lăn vào túi lưới.

"Không tệ." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Trần Tĩnh An vì quá bất ngờ, theo bản năng nghiêng đầu nhìn anh. Mày mắt Thẩm Liệt thanh tú, lúc này lại bất ngờ có một chút ý vị dịu dàng.

Cô lảng tránh ánh mắt.

Thẩm Liệt là một giáo viên giỏi, nói về lý thuyết thì sâu sắc mà dễ hiểu, lại có đủ kiên nhẫn. Cô học nhanh đến bất ngờ.

Dạy xong, Thẩm Liệt cùng cô đánh một ván. Trần Tĩnh An khai cầu, các bi màu văng ra khắp nơi, không một bi nào vào lỗ. Đến lượt Thẩm Liệt, anh cúi người, cơ bắp săn chắc trên vai mơ hồ hiện ra dưới lớp vải, chân dài eo thon, động tác mượt mà đẹp mắt. Một cú dọn bàn, chính xác đến mức Trần Tĩnh An phải sững sờ.

Không còn hứng thú nữa, chỉ còn lại sự kinh ngạc và thán phục.

"Khoe kỹ năng à?" Cùng cô chơi, đúng là giáng đòn tâm lý.

Thẩm Liệt đưa cây cơ cho phục vụ, "Nếu là dạy học sinh, giáo viên cũng phải thể hiện chút gì đó, thì học sinh mới cam tâm tình nguyện học."

"Tôi chẳng biết gì cả, kỹ thuật bình thường cũng đủ dạy rồi."

"Cú tiếp theo tôi khai, lần này chậm một chút." Thẩm Liệt cười không tỏ ý kiến, uống nước, chờ bi được xếp xong. Khai cầu xong anh lại dạy cô những kỹ thuật nâng cao hơn, cách điều chỉnh góc đánh, lực độ mạnh nhẹ. Trần Tĩnh An nín thở, tầm mắt dán vào bi trắng và bi đỏ, âm thanh xung quanh gần như bị che chắn.

"Thử lại đi."

Giọng Thẩm Liệt vang lên bên tai.

Trần Tĩnh An hít thở chậm lại, cánh tay dùng sức, vung cơ đánh trúng bi trắng. Tiếng bi va vào nhau giòn tan. Bi đỏ dần lăn chậm lại, dừng ngay trước miệng túi lưới.

Thẩm Liệt nâng cánh tay nhỏ của cô, qua lại luyện tập, để cô cảm nhận được lực độ cần thiết. Cô ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người Thẩm Liệt, nghe thấy âm thanh khí rất nhỏ trong cổ họng anh khi nói chuyện, sát bên tai. Cô có một thoáng cứng đờ, nghe giọng nói trầm thấp của anh: "Tiếp tục."

Sau đó, Trần Tĩnh An cảm thấy mệt, không muốn tiếp tục nữa, liền lùi ra một bên nghỉ ngơi, xem anh đánh với những người khác. Cô có chút xuất thần, cho đến khi có người bắt chuyện, cô mới hoàn hồn. Cô nhận ra đối phương là người đã nắm lấy cổ tay cô, muốn làm bạn với cô, "anh Đạt". Khương Đạt đến để xin lỗi. Hắn cũng không ngờ, lần sau gặp lại, Trần Tĩnh An đã trở thành người bên cạnh Thẩm Liệt.

Trần Tĩnh An chỉ nói không sao, không có phản ứng gì lớn.

Trước khi đi, anh Đạt còn nói một cách đầy ẩn ý: "Tôi thấy cô rất lợi hại, thật lòng đấy."

Đúng vậy, từ nhà họ Tần nhảy sang nhà họ Thẩm, không khác gì thực hiện một bước nhảy vọt về giai cấp. Không phải chỉ mỗi hắn nghĩ như vậy, ở đây ai mà không nghĩ như vậy chứ.

Trần Tĩnh An gặp Từ Nhược Tình trong nhà vệ sinh.

Trên bồn rửa tay đặt một chiếc túi trang điểm nhỏ. Cô ta đang dặm lại lớp trang điểm trước gương. Qua gương, cô ta nhìn thấy cô bước vào, dùng son môi kẻ lại viền môi, màu đỏ mọng óng ánh, sau đó lại dùng ngón tay nhẹ nhàng tán đều ra. Khi Trần Tĩnh An đi ra, cô ta vẫn còn ở đó, cẩn thận sắp xếp lại chiếc túi trang điểm.

Đây là lần *****ên hai người gặp nhau một mình. Trần Tĩnh An cũng là lần *****ên nhìn rõ diện mạo của cô ta. Thanh tú nhưng không quá nhạt nhòa, phong cách cá nhân rõ nét, có một khí chất độc đáo của riêng mình.

"Tôi vẫn luôn khá tò mò về cô." Từ Nhược Tình mở lời trước, "Thật đấy, tôi muốn biết rốt cuộc là cô gái như thế nào mà đáng để người ta phải dày vò đến thế. Cô có lẽ rất hận tôi, không sao cả, tôi cũng không thích bản thân mình cho lắm."

Trần Tĩnh An đưa tay ra, chờ vòi nước cảm ứng, không ngẩng đầu: "Tôi không hận cô."

"Tại sao?" Từ Nhược Tình khá bất ngờ.

"Không vì sao cả, giữa chúng ta không có quan hệ gì." Trần Tĩnh An rửa tay, miệng nói vậy, trong lòng cũng nghĩ vậy.

Từ Nhược Tình khoanh tay, nửa người dựa vào tường, không còn nhìn cô qua gương nữa, mà là trực tiếp đối mặt. Ban đầu cô ta cảm thấy dựa vào cái gì chứ, rốt cuộc là tiên nữ nào mà làm cả hai người đàn ông đều nhớ thương. Tần Nghi Niên cũng không chịu nói, ngay cả trên giường cũng chưa từng nói xấu cô ta nửa lời. Hôm nay gặp mặt, khó tránh khỏi sẽ đánh giá một phen.

Mặt mộc, da trắng nõn, ngũ quan nếu tách riêng ra chưa chắc đã kinh diễm, nhưng khi kết hợp lại, lại có một vẻ đẹp thanh lãnh thoát tục, khí chất của người đọc sách, là người con gái bên sông trong Kinh Thi.

Cô ta vẽ tranh nhiều năm, tự nhận vẫn có chút tiêu chuẩn thẩm mỹ, Trần Tĩnh An là một vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Tôi chen vào tình cảm của các người cũng không sao à?"

Chắc chắn rồi, đây là bản dịch đã được biên tập lại cho phần tiếp theo của câu chuyện.

Chương 15

◎ Không muốn để hắn thấy? (Bản sửa) ◎

"Anh muốn làm gì?"

Trần Tĩnh An cụp mắt xuống, cũng không để tâm đến những ánh mắt từ bốn phía, có kẻ cực kỳ hâm mộ, có kẻ tò mò, có kẻ khinh thường, hoặc là... oán hận. Cô bị đẩy lên trung tâm sân khấu, ánh đèn thuận thế chiếu xuống, cô cũng đã vào vị trí. Những vũ điệu tiếp theo đều đã được dàn dựng sẵn, nhảy hay không nhảy đều không do cô quyết định.

Thẩm Liệt nắm tay cô, lòng bàn tay khẽ bóp nhẹ khớp xương: "Tôi chỉ đùa với em thôi, đưa em đến đây chơi, sao lại căng thẳng như vậy?"

Trực giác mách bảo cô mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cảm nhận được Thẩm Liệt đã đứng dậy đi về phía trước, vừa nhấc bước, cô theo bản năng nắm chặt tay anh.

Hành động này mang nhiều ý nghĩa, là sự bài xích, cũng là lời cầu xin, cầu xin anh đừng đặt cô vào tình cảnh khó xử như vậy. Có những chuyện, đã kết thúc thì chính là kết thúc.

Cô là người, cô cũng có cảm xúc.

Mối quan hệ hai năm có thể kết thúc bằng một câu nói, nhưng ký ức thì sao, tình cảm thì sao? Liệu có thật sự cắt đứt được một cách sạch sẽ đến vậy không?

Thẩm Liệt vỗ nhẹ tay Trần Tĩnh An, cười nhạt ôn hòa, bảo cô thả lỏng. Trong mắt anh không có nửa điểm động lòng thương hại. Cô biết không còn đường lui, bèn tránh đi ánh mắt của những người xung quanh, tiếp tục bước về phía trước.

Đào Luân cũng có mặt ở đó. Hắn biết chuyện gần đây, người mà hắn từng gọi là "chị dâu" đã đá bạn thân của hắn để trèo lên cành cao. Nhưng công phu ngoài mặt vẫn phải làm, hắn vẫn khách sáo như mọi khi, mời họ cùng chơi. Hắn tự nhận lời mời này vừa có thể làm người ta ghê tởm, vừa có thể ngầm giúp Tần Nghi Niên xả giận.

Điều hắn không ngờ tới là, ánh mắt Thẩm Liệt lướt qua, không những không từ chối, ngược lại còn có vẻ hứng thú hỏi: "Chơi gì?"

"Đánh Bridge, chỉ là... chơi cho vui thôi." Nụ cười của Đào Luân cứng đờ.

"Được."

"..."

Đào Luân có chút đứng không vững, liếc trộm Tần Nghi Niên. Sắc mặt Tần Nghi Niên đen sầm, mày nhíu lại thành một đường không kiên nhẫn. Những người khác cũng nhìn hắn, không khí trở nên gượng gạo đến mức như ngưng đọng. Tình cũ tình mới ngồi chung một bàn, ai cũng không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tần Nghi Niên tiện tay mò bao thuốc, lấy cớ ra ngoài hút một điếu.

Từ Nhược Tình cũng đi theo.

"Anh Liệt, mời anh ngồi đây." Đào Luân đành phải căng da đầu ra tiếp đón, nhường lại vị trí chính, còn mình thì chen chúc với những người khác. Hắn cắn đầu ngón tay, thầm oán mình đã lắm chuyện.

"Ngồi đi." Thẩm Liệt dắt tay cô, bảo cô ngồi xuống trước.

Hai người ngồi xuống, tầm mắt ngang bằng với những người có mặt. Một gương mặt mộc của Trần Tĩnh An cũng khó che giấu được vẻ đẹp. Đôi mắt hạnh dài, mang vẻ mờ ảo dịu dàng của khói sương Giang Nam, nét hiu quạnh của mưa thu, và nỗi sầu man mác của gió nhẹ mưa phùn.

Trần Tĩnh An nhận ra mấy người đang ngồi, có thể gọi được tên. Ngày đó, họ luôn miệng gọi "chị dâu", gọi còn nhiệt tình hơn bất cứ ai. Rồi đến bây giờ, thoáng chốc cứ ngỡ như mới là ngày hôm qua.

Đào Luân đang nói về cách chơi của họ, không khác nhiều so với cách chơi Bridge truyền thống, chỉ có chút khác biệt nhỏ về điểm thưởng. Cách chơi Bridge khá phức tạp, lần trước Trần Tĩnh An cũng không học được, thua thảm hại, lần này cũng không có ý định tham gia.

Không lâu sau, Tần Nghi Niên và Từ Nhược Tình quay lại, tự mình kéo ghế ngồi xuống ở phía đối diện. Tần Nghi Niên mặt lạnh không nói, Từ Nhược Tình vén tóc sau gáy, ánh mắt lướt qua Thẩm Liệt, cuối cùng dừng lại trên người Trần Tĩnh An, tư thái thản nhiên: "Chơi cùng không?"

Đào Luân vẫn còn sợ hãi, ho nhẹ một tiếng, không biết ván bài này đánh xong có lật bàn luôn không.

Trần Tĩnh An nói: "Các người chơi đi, tôi không biết."

"Tôi dạy em," Thẩm Liệt chống tay lên bàn, tư thái ung dung, "Biết rõ quy tắc rồi thì cũng không khó lắm."

Sắc mặt Trần Tĩnh An tái nhợt: "Tôi sợ học không được."

Thẩm Liệt cười: "Vậy thì, chia nhóm chơi, dùng luật đấu đội VP, ở đây chia làm hai đội, đánh mười hai ván. Em cứ chơi tùy tiện, có tôi gánh cho."

Trần Tĩnh An không hiểu, thật sự không có chút hứng thú nào.

Anh nói năng ôn tồn, như một giáo viên kiên nhẫn dạy bảo học sinh.

"Tôi sẽ kéo chân anh." Giọng Trần Tĩnh An lí nhí như muỗi kêu.

"Lo lắng thay tôi à?"

"..."

Cuộc trò chuyện của hai người không lớn, nếu cẩn thận lắng nghe cũng khó mà nghe được họ đang nói gì. Nhưng họ ngồi rất gần nhau, ánh mắt thỉnh thoảng giao nhau, một cách lỗi thời, làm người ta nhớ đến cụm từ "tân hôn yến nhĩ".

Những người ngồi đó không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Tần Nghi Niên, nhưng trớ trêu thay đối phương lại là người họ không dám đụng vào, vì vậy ai nấy chỉ có thể giả câm giả điếc.

"Thắng thua tính thế nào?" Tần Nghi Niên bỗng nhiên lên tiếng.

"Cậu định đi."

"Nghe nói Thẩm tổng gần đây mới lấy được một mảnh đất, vị trí không tồi. Nếu anh thua, nó sẽ về tay tôi."

"Nếu cậu thua thì sao?"

Tần Nghi Niên ngả người ra sau, cười khẩy mỉa mai: "Chỉ cần là thứ Tần gia có."

Thẩm Liệt dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ xem Tần gia có thứ gì có thể làm anh động lòng. Một lúc sau anh ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Toàn bộ Tần gia thì sao?"

Giọng điệu không có nửa điểm ác ý. Anh có thể thuận miệng nhắc tới, cũng có thể thật sự lấy được. Anh đã từng thực hiện biết bao vụ thâu tóm, dù là chính đáng hay ác ý, anh làm chúng một cách dễ như trở bàn tay.

Huống chi, Tần gia thì đáng là gì?

Sắc mặt Tần Nghi Niên hơi biến đổi.

Đào Luân ở bên cạnh nghe mà choáng váng, vội ra mặt hòa giải: "Chỉ là chơi cho vui, giết thời gian thôi mà, không cần phải chơi lớn như vậy."

"Anh Liệt, anh cũng đừng trêu chúng tôi nữa."

Thẩm Liệt nhướng mắt, lười nhác nhìn Đào Luân với vẻ nghiền ngẫm. Lòng bàn tay và trán Đào Luân toát đầy mồ hôi, căng thẳng đến mức không biết làm sao để kết thúc thì Thẩm Liệt đã đặt hai tay lên bàn: "Cậu nói đúng, chỉ là chơi cho vui thôi."

"Bắt đầu chứ?"

"Bắt đầu, bắt đầu!"

Đào Luân ôm ngực thở phào một hơi. May quá, tim vẫn còn đập.

Đội đã được chia theo số ghế. Trần Tĩnh An và Thẩm Liệt cùng hai người nữa, trong khi Đào Luân cùng Tần Nghi Niên và Từ Nhược Tình. Cách chơi đấu đội đòi hỏi thực lực tổng thể và tinh thần hợp tác của cả đội. Cách chia như vậy thực ra lại có lợi cho phe Tần Nghi Niên. Trần Tĩnh An là người mới chơi, quy tắc còn biết lơ mơ, nói gì đến hợp tác và chiến thuật.

Thẩm Liệt vẫn kiên nhẫn giảng giải cho Trần Tĩnh An, cách chơi, cách gọi bài, khi nào nên nhân đôi, và cách ra bài. Anh vừa đánh vừa giảng, hình tượng sinh động. Cô cũng miễn cưỡng nắm được quy tắc, thử đánh ra một lá, theo bản năng nhìn sang Thẩm Liệt. Anh nhướng mày cong môi, tỏ ý khẳng định, Trần Tĩnh An mới yên tâm.

Ít nhất, áp lực cũng không lớn như vậy.

Mọi cử chỉ của hai người đều bị thu vào tầm mắt. Một vòng bài đánh xuống, sắc mặt Tần Nghi Niên càng thêm u ám, ra bài cũng càng thêm nóng nảy. Từ Nhược Tình vô ý đánh sai, hắn liền bất mãn đẩy bài, cử chỉ tứ chi đều tràn ngập sự bực bội.

Trần Tĩnh An không để ý đến động tĩnh của những người khác, cô dần dần nhập cuộc, tâm trí hoàn toàn đặt vào những lá bài.

Cũng không phải không đánh sai, lúc nhận ra thì cũng có chút hối hận, nhưng lần nào Thẩm Liệt cũng có thể gánh cho cô, không đến nỗi tan tác. Trần Tĩnh An không thể không thừa nhận, trên người Thẩm Liệt có một khí chất rất mạnh. Anh ở trên bàn bài cũng không có biểu cảm thừa thãi, được điểm hay mất điểm đều như nhau, không thể đoán được qua nét mặt. Những người khác chỉ có thể quan sát những động tác nhỏ của anh. Dần dần, tất cả mọi người đều bất giác đi theo tiết tấu của anh, Trần Tĩnh An cũng không ngoại lệ.

"Không chơi nữa."

Tần Nghi Niên thua một cách thảm hại, tiện tay đẩy những lá bài trước mặt ra.

Thẩm Liệt vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó: "Các cậu cứ chơi tiếp, hóa đơn hôm nay cứ tính vào tên tôi."

"Thật sự không cần thiết." Giọng Tần Nghi Niên cực kỳ khó chịu, "Chúng tôi tuy không rộng rãi bằng Thẩm tổng, nhưng chút tiền đó vẫn trả nổi."

Đào Luân giữ Tần Nghi Niên lại, cười nói: "Anh đừng nghe nó, nó từ nhỏ đã hiếu thắng, thua nên tâm trạng không tốt. Cảm ơn anh Liệt."

Tần Nghi Niên nghe giọng điệu vâng vâng dạ dạ của hắn, càng tức đến không có chỗ phát tiết, đột nhiên chống bàn đứng dậy, thô bạo đẩy ghế ra, sải bước đi ra ngoài.

"Anh Liệt, anh đừng để ý." Đào Luân biết đều là do cái miệng của mình gây họa, chỉ có thể cúi đầu khom lưng xin lỗi.

Ánh mắt Trần Tĩnh An ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

"Hiếu thắng không phải chuyện xấu, nhưng không chịu thua thì chưa chắc đã là chuyện tốt." Thẩm Liệt vẫn còn giữ lại vài phần ý cười.

Lời này có ý khác, những người có mặt ở đây không thể không hiểu. Trần Tĩnh An cũng rõ, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh quá mức như không nghe thấy. Hai người bây giờ đã không còn quan hệ, hắn cũng đã có khởi đầu mới. Cô đứng dậy khỏi bàn bài, hỏi Thẩm Liệt: "Đi không?"

"Ừm."

Giống như lúc đến, Thẩm Liệt nắm lấy tay cô.

Đợi hai người rời đi, Đào Luân mới ngồi phịch xuống, giơ tay lau mồ hôi trên trán.

"Hôm nay ra đường chắc là không xem hoàng lịch, sớm biết thế đã nằm ở nhà ngủ, ra đây tìm khổ thế này." Đào Luân làu bàu, "Phải nói con nhỏ Trần Tĩnh An này cũng có bản lĩnh, mới bao lâu đã được Thẩm Liệt dắt đi khoe khoang khắp nơi. Tao thật thấy không đáng cho thằng Niên."

Cô gái mình nâng niu trong lòng bàn tay, quay đầu đã theo người khác, còn chạy đến k.ích thích người ta, thật con mẹ nó ghê tởm.

Vài người đã nhịn hồi lâu, không khỏi hùa theo vài câu.

Từ Nhược Tình không nói chuyện, nghe vậy lại thấy khá thú vị, chống cánh tay thon thả hỏi: "Vậy hắn mang tôi đến đây, sao các người không mắng hắn lăng nhăng?"

Thú vị thật đấy, không nói chuyện khác, đều đã có người mới, tại sao phụ nữ thì lại là đồ lẳng lơ, hư hỏng?

"Thế thì khác chứ." Đào Luân cười ngượng, "Cô là mối tình đầu của thằng Niên mà."

Từ Nhược Tình cười nhạt: "Các người thật buồn cười."

Thật sự.

Thẩm Liệt đưa cô lên tầng hai, người ít hơn, không gian cũng yên tĩnh hơn. Chơi gì cũng có. Anh dẫn Trần Tĩnh An đi chơi bi-a, từ cách cầm cây cơ đều tận tình chỉ bảo. Anh cúi người, eo áp vào mép bàn bi-a. Tay chân cô quá cứng nhắc, Thẩm Liệt liền ấn vai cô xuống, gần như song song với mặt bàn, dạy cô cách khai cầu.

Trần Tĩnh An cảm nhận được hơi ấm trên vai, nhưng rất nhanh đã thu lại, cũng không cảm thấy khó chịu.

Cô chưa bao giờ chơi những thứ này. Thời đi học, sinh viên nghệ thuật có nhiều thời gian hơn, bạn bè xung quanh hay trốn đi chơi bi-a, cũng có rủ cô, nhưng cô chưa từng đi, không cảm nhận được niềm vui trong đó. Nhưng, bây giờ, cô hình như có chút cảm nhận được.

Có một sự không chắc chắn, lại tràn ngập niềm vui bất ngờ.

Một cú đánh ra, Thẩm Liệt cười khẽ: "Lực chưa đủ, mạnh thêm chút nữa."

Cú tiếp theo, Trần Tĩnh An điều chỉnh lực độ.

...

Bi mục tiêu chưa vào lỗ, ngược lại một bi khác bị va trúng, loạng choạng lăn vào túi lưới.

"Không tệ." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Trần Tĩnh An vì quá bất ngờ, theo bản năng nghiêng đầu nhìn anh. Mày mắt Thẩm Liệt thanh tú, lúc này lại bất ngờ có một chút ý vị dịu dàng.

Cô lảng tránh ánh mắt.

Thẩm Liệt là một giáo viên giỏi, nói về lý thuyết thì sâu sắc mà dễ hiểu, lại có đủ kiên nhẫn. Cô học nhanh đến bất ngờ.

Dạy xong, Thẩm Liệt cùng cô đánh một ván. Trần Tĩnh An khai cầu, các bi màu văng ra khắp nơi, không một bi nào vào lỗ. Đến lượt Thẩm Liệt, anh cúi người, cơ bắp săn chắc trên vai mơ hồ hiện ra dưới lớp vải, chân dài eo thon, động tác mượt mà đẹp mắt. Một cú dọn bàn, chính xác đến mức Trần Tĩnh An phải sững sờ.

Không còn hứng thú nữa, chỉ còn lại sự kinh ngạc và thán phục.

"Khoe kỹ năng à?" Cùng cô chơi, đúng là giáng đòn tâm lý.

Thẩm Liệt đưa cây cơ cho phục vụ, "Nếu là dạy học sinh, giáo viên cũng phải thể hiện chút gì đó, thì học sinh mới cam tâm tình nguyện học."

"Tôi chẳng biết gì cả, kỹ thuật bình thường cũng đủ dạy rồi."

"Cú tiếp theo tôi khai, lần này chậm một chút." Thẩm Liệt cười không tỏ ý kiến, uống nước, chờ bi được xếp xong. Khai cầu xong anh lại dạy cô những kỹ thuật nâng cao hơn, cách điều chỉnh góc đánh, lực độ mạnh nhẹ. Trần Tĩnh An nín thở, tầm mắt dán vào bi trắng và bi đỏ, âm thanh xung quanh gần như bị che chắn.

"Thử lại đi."

Giọng Thẩm Liệt vang lên bên tai.

Trần Tĩnh An hít thở chậm lại, cánh tay dùng sức, vung cơ đánh trúng bi trắng. Tiếng bi va vào nhau giòn tan. Bi đỏ dần lăn chậm lại, dừng ngay trước miệng túi lưới.

Thẩm Liệt nâng cánh tay nhỏ của cô, qua lại luyện tập, để cô cảm nhận được lực độ cần thiết. Cô ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người Thẩm Liệt, nghe thấy âm thanh khí rất nhỏ trong cổ họng anh khi nói chuyện, sát bên tai. Cô có một thoáng cứng đờ, nghe giọng nói trầm thấp của anh: "Tiếp tục."

Sau đó, Trần Tĩnh An cảm thấy mệt, không muốn tiếp tục nữa, liền lùi ra một bên nghỉ ngơi, xem anh đánh với những người khác. Cô có chút xuất thần, cho đến khi có người bắt chuyện, cô mới hoàn hồn. Cô nhận ra đối phương là người đã nắm lấy cổ tay cô, muốn làm bạn với cô, "anh Đạt". Khương Đạt đến để xin lỗi. Hắn cũng không ngờ, lần sau gặp lại, Trần Tĩnh An đã trở thành người bên cạnh Thẩm Liệt.

Trần Tĩnh An chỉ nói không sao, không có phản ứng gì lớn.

Trước khi đi, anh Đạt còn nói một cách đầy ẩn ý: "Tôi thấy cô rất lợi hại, thật lòng đấy."

Đúng vậy, từ nhà họ Tần nhảy sang nhà họ Thẩm, không khác gì thực hiện một bước nhảy vọt về giai cấp. Người nghĩ như hắn không phải là cá biệt, ở đây ai mà không nghĩ như vậy chứ.

Trần Tĩnh An gặp Từ Nhược Tình trong nhà vệ sinh.

Trên bồn rửa tay đặt một chiếc túi trang điểm nhỏ. Cô ta đang dặm lại lớp trang điểm trước gương. Qua gương, cô ta nhìn thấy cô bước vào, dùng son môi kẻ lại viền môi, màu đỏ mọng óng ánh, sau đó lại dùng ngón tay nhẹ nhàng tán đều ra. Khi Trần Tĩnh An đi ra, cô ta vẫn còn ở đó, cẩn thận sắp xếp lại chiếc túi trang điểm.

Đây là lần *****ên hai người gặp nhau một mình. Trần Tĩnh An cũng là lần *****ên nhìn rõ diện mạo của cô ta. Thanh tú nhưng không quá nhạt nhòa, phong cách cá nhân rõ nét, có một khí chất độc đáo của riêng mình.

"Tôi vẫn luôn khá tò mò về cô." Từ Nhược Tình mở lời trước, "Thật đấy, tôi muốn biết rốt cuộc là cô gái như thế nào mà đáng để người ta phải dày vò đến thế. Cô có lẽ rất hận tôi, không sao cả, tôi cũng không thích bản thân mình cho lắm."

Trần Tĩnh An đưa tay ra, chờ vòi nước cảm ứng, không ngẩng đầu: "Tôi không hận cô."

"Tại sao?" Từ Nhược Tình khá bất ngờ.

"Không vì sao cả, giữa chúng ta không có quan hệ gì." Trần Tĩnh An rửa tay, miệng nói vậy, trong lòng cũng nghĩ vậy.

Từ Nhược Tình khoanh tay, nửa người dựa vào tường, không còn nhìn cô qua gương nữa, mà là trực tiếp đối mặt. Ban đầu cô ta cảm thấy dựa vào cái gì chứ, rốt cuộc là tiên nữ nào mà làm cả hai người đàn ông đều nhớ thương. Tần Nghi Niên cũng không chịu nói, ngay cả trên giường cũng chưa từng nói xấu cô ta nửa lời. Hôm nay gặp mặt, khó tránh khỏi sẽ đánh giá một phen.

Mặt mộc, da trắng nõn, ngũ quan nếu tách riêng ra chưa chắc đã kinh diễm, nhưng khi kết hợp lại, lại có một vẻ đẹp thanh lãnh thoát tục, khí chất của người đọc sách, là người con gái bên sông trong Kinh Thi.

Cô ta vẽ tranh nhiều năm, tự nhận vẫn có chút tiêu chuẩn thẩm mỹ, Trần Tĩnh An là một vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Tôi chen vào tình cảm của các người cũng không sao à?"

"Nếu một mối tình có thể bị người khác xen vào, thì chứng tỏ bản thân nó đã có vấn đề rồi." Trần Tĩnh An mím môi dưới, trong lòng dâng lên một chút buồn bã, "Tất cả đều qua rồi."

Từ Nhược Tình đột nhiên cảm thấy, Tần Nghi Niên và cô cứ thế tan vỡ thật đáng tiếc. Cô ta cũng không có ý định có kết quả gì với Tần Nghi Niên.

"Sau khi hai người chia tay, Tần Nghi Niên thật ra cũng sống không tốt chút nào, cả đêm không ngủ được, cũng chẳng ăn uống tử tế, say xỉn mấy trận. Chỉ trong thời gian ngắn mà gầy đi cả chục cân."

Lời này nói ra thật đột ngột, Trần Tĩnh An không biết cô ta muốn biểu đạt điều gì.

Từ Nhược Tình tự giễu cười: "Cô có lẽ không biết, tôi và Tần Nghi Niên gặp nhau ở Tân Thành không phải là trùng hợp, là tôi cố ý sắp đặt. Có người ra một cái giá không tồi, tôi không có lý do gì để từ chối. Ngày chúng tôi ngủ với nhau anh ta đã uống say, anh ta rất hối hận, tôi đã đảm bảo với hắn, tôi tuyệt đối sẽ không bám lấy hắn..."

"Tôi biết." Trần Tĩnh An không thể không ngắt lời cô ta.

"Cô đã biết, vậy mà cô vẫn?"

"Thì cũng có khác gì nhau đâu, phải không?" Trần Tĩnh An nhẹ giọng hỏi lại, "Tôi và anh ta đã kết thúc. Những lời này, cô thật sự không cần thiết phải nói với tôi."

Từ Nhược Tình mở to mắt nhìn cô một lúc lâu, có chút bất ngờ: "Đúng là không nhìn ra đấy, lòng dạ cô cũng thật cứng rắn."

Trần Tĩnh An gật đầu một cách lịch sự, rồi đi lướt qua cô ta.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Tĩnh An cũng không quay lại. Cô đi ra ban công, nơi này không có ai. Cô cảm thấy tối nay thật mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần. Nơi đây, chỉ có một ngọn đèn mờ ảo, chiếu lên những vân gỗ trên lan can càng thêm yên tĩnh. Cô vịn vào lan can gỗ chạm trổ, từ đây có thể nhìn thấy đình đài ở hành lang dài. Trên bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, đặt những hòn đá non bộ kỳ lạ, ven tường trồng mấy bụi tre nhỏ.

Một phong cách sân vườn Tô Châu.

Gió đêm thổi mạnh, những cây tre nhỏ bị thổi đến rung lên loạn xạ, bóng tre in trên tường cũng không một khắc ngơi nghỉ, chao đảo không ngừng.

Khi Thẩm Liệt tìm thấy cô, đã là một lúc sau.

Trần Tĩnh An chỉ nghĩ rằng thời gian không còn sớm, hỏi có phải nên về rồi không. Thẩm Liệt không trả lời, anh đi tới, dừng bước trước mặt cô, lướt qua cô, cũng nhìn vào khung cảnh mà cô vừa nhìn.

"Có phải không quen không?" Thẩm Liệt hỏi.

"Là chỉ cái gì?"

Thẩm Liệt tiến về phía trước, đột nhiên rút ngắn khoảng cách. Anh cao hơn cô rất nhiều, khi nhìn cô khó tránh khỏi phải cúi đầu rũ mắt, một tư thế từ trên cao nhìn xuống: "Nơi này, không thích nơi này sao?"

Trần Tĩnh An hơi ngả người ra sau, chỉ còn nửa bước không gian, lan can đã chạm vào eo, cô đành phải đưa một tay ra chống.

"Cũng không nói là thích hay không thích." Cô cảm thấy hai người đứng quá gần, có chút bài xích mà quay đầu đi. Nhưng rồi lại nghĩ đến thân phận hiện giờ của cả hai, khoảng cách như vậy cũng không có gì đáng trách.

"Bởi vì không thích người đi cùng, nên đi đâu cũng không thích." Thẩm Liệt lười nhác đọc lên suy nghĩ của cô, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận.

Trần Tĩnh An không nói gì.

Bởi vì cô đã thấy, Tần Nghi Niên từ hành lang dài đi ra. Anh ta đi đến trước bụi tre, cúi đầu châm một điếu thuốc. Khói thuốc lượn lờ, rồi nhanh chóng bị gió thổi tan.

Vạt áo anh ta bay phần phật, để lộ thân hình gầy gò quá mức.

Cô gần như ngay lập tức thu lại tầm mắt, nhưng vẫn quá chậm. Thẩm Liệt đã sớm nhìn thấy biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô, rồi cũng nhìn theo hướng mắt cô, thấy Tần Nghi Niên.

Cứ như thể bị một đốm lửa nhỏ bắn trúng, còn chưa kịp nghĩ gì, cơ thể đã có bản năng tìm lợi tránh hại.

Trần Tĩnh An suýt nữa đã đụng phải cằm anh. Ánh mắt cô lướt qua yết hầu nhô ra trên cổ anh, chỉ trong một thoáng. Cô cúi đầu, đầu óc rối bời, cuối cùng nói một cách lắp bắp rằng cô muốn đi vào trong.

Hành động lạy ông tôi ở bụi này thật ngớ ngẩn.

Nhưng cô thật sự sợ Thẩm Liệt lại làm ra chuyện gì đó. Anh điên lên, không ai cản nổi.

Thẩm Liệt không đáp lại, không nói được hay không được. Thân hình anh vẫn không hề nhúc nhích, hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh bao vây lấy cô, không thể tránh cũng không thể trốn.

"Không muốn để anh ta thấy à?" Thẩm Liệt hỏi, giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu.

"Không phải."

"Thành thật đôi khi cũng không phải là chuyện xấu."

Trần Tĩnh An chỉ cảm thấy tâm thần mệt mỏi. Ngày hôm nay quá dài và mệt nhọc, khó khăn hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Cô đã cố gắng hết sức để phối hợp, nắm tay, chơi Bridge, học bi-a... Cô cảm thấy mình như một cái vỏ rỗng, chấp nhận bị kéo đi, bị đùa nghịch. Anh muốn cô làm gì, cô liền làm nấy.

"Tôi muốn về." Là lời thật lòng, cô đưa tay muốn đẩy anh ra.

"Anh ta nhìn qua đây rồi." Thẩm Liệt nhẹ giọng nói.

Hơi thở Trần Tĩnh An nghẹn lại, cô theo bản năng nhìn sang. Mấy sợi tóc bên mái bị gió thổi vào mặt, cô chưa kịp gạt ra, còn chưa thấy gì cả thì bên hông bỗng bị siết chặt. Một lực bất ngờ khiến cô đủ kinh hãi. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn chân đã lơ lửng, điểm tựa duy nhất của cơ thể chỉ là bàn tay to nóng rực của anh đặt bên hông. Cô thậm chí còn chưa kịp hét lên, đã bị anh đặt ngồi vững chắc lên lan can.

Lưng hoàn toàn lơ lửng, cô theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Liệt. Cơ bắp rắn chắc hơn cô tưởng, cứng như đá, cô gần như không nắm nổi.

"Thẩm Liệt."

Trong cơn kinh hoảng, cô lần *****ên gọi thẳng tên anh.

Không còn là "Thẩm tiên sinh" lễ phép mà xa lạ, mà là "Thẩm Liệt", đầy cảm xúc kịch liệt, vì hoảng loạn, và cũng vì tức giận.

Nhưng nhiều hơn là sợ hãi.

Cô thật sự cảm thấy anh sẽ buông tay, chỉ là tầng hai, ngã xuống cũng chưa chắc đã chết.

Trần Tĩnh An cảm thấy tiếng gió như đang gào thét ma quái, chấn động dữ dội. Lòng bàn chân lơ lửng khiến cô mất đi sự kiểm soát cơ thể, cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Trong lúc vội vã, cô thấy được đáy mắt đen nhánh của Thẩm Liệt, bên trong có lẽ phản chiếu dáng vẻ hoảng loạn của cô. Cô đã không còn tâm trí để nhìn nữa. Cô sợ quá, bèn nắm chặt lấy anh.

Cho nên khi Thẩm Liệt dựa sát vào, cô đã sớm quên cả phản ứng. Anh khuỵu cánh tay, cơ bắp căng lên, mùi hương gỗ thanh lãnh che trời lấp đất ập đến, lúc đầu mãnh liệt, áp lực như trước cơn mưa bão, đến cuối cùng lại đột ngột dừng lại. Anh cúi đầu, nhưng chỉ khẽ chạm vào khóe môi cô, đặt xuống một nụ hôn rất nhẹ.

Hơi thở của anh hoàn toàn hòa vào hơi thở của cô.

Hơi thở của Trần Tĩnh An gần như ngưng trệ.

Môi Thẩm Liệt lướt qua gò má cô, như một cái hôn chào kiểu Tây. Anh cảm nhận được sự run rẩy rất nhỏ vì sợ hãi của Trần Tĩnh An. Mà ở dưới lầu, Tần Nghi Niên đang gắt gao nhìn chằm chằm anh, nắm chặt tay nghiến răng, sự căm hận đó gần như tràn ra ngoài. Thẩm Liệt bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt đen sâu thẳm, khóe môi nhếch lên một đường cong vui vẻ.

Tần Nghi Niên nghiến răng vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân hung hăng di nát, sắc mặt tái xanh.

Biết họ ở bên nhau là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy họ thân mật như vậy lại là một chuyện khác.

Cứ như vậy đối mặt một hồi lâu.

Tần Nghi Niên là người không nhịn được trước, dời đi tầm mắt, không muốn nhìn thêm một giây nào nữa mà cất bước rời đi.

"Xin lỗi." Thẩm Liệt thẳng người dậy, tầm mắt hai người ngang bằng nhau.

Miệng nói xin lỗi, nhưng trong lời nói lại không có chút ý xin lỗi nào.

Kẻ điên.

Biến thái.

Cơ thể Trần Tĩnh An không ngừng run rẩy.

Khi được Thẩm Liệt bế xuống, chân dẫm lên mặt đất vẫn còn cảm giác không thật. Khuôn mặt cô trắng bệch không còn chút huyết sắc, là bị dọa sợ. Người khởi xướng nói lời xin lỗi, buông cô ra, để lại cho cô một khoảng cách an toàn đủ lớn. Trong lúc chỉnh lại quần áo, anh tùy ý liếc mắt, Tần Nghi Niên đã không thấy đâu. Anh ta có thể đã thấy, cũng có thể không. Cô không hiểu nổi.

Cô dựa vào lan can, có cảm giác như đã kiệt sức.

Trần Tĩnh An thu lại tầm mắt, cảm thấy như vậy cũng tốt. Thật sự, cả hai đều nên nhận rõ hiện thực, rồi tiếp tục bước về phía trước.

Thẩm Liệt dựa lưng vào lan can, dáng đứng lười nhác, có cảm giác trống rỗng sau khi đã làm chuyện xấu. Anh giơ tay lên, lòng bàn tay miết nhẹ lên môi mình, nơi anh vừa chạm vào môi cô, chậm rãi cất lời: "Thời gian còn sớm, có muốn chơi thêm gì nữa không?"

Đêm nay cứ thế mà kết thúc, nghĩ thế nào cũng thấy thật đáng tiếc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.