Dù không thấy được gì, nhưng ta thông minh trời phú, chuyện phong trần vừa học đã hiểu, sáu tài nghệ của lầu xanh chẳng có gì làm khó được ta.
Điều khiến bà ta càng hài lòng hơn nữa là, ta khác với những nữ tử khác.
Dường như ngay từ khi sinh ra, ta đã chẳng có chút liêm sỉ nào.
Sinh ra đã thuộc về Xuân Lan Các.
Tiếng tăm của ta dần lan rộng, nhiều người đều biết ở Xuân Lan Các có một tiểu mỹ nhân mù, dù tuổi còn non nhưng dung mạo đã lộ rõ nét yêu kiều.
Tính tình ngoan ngoãn, đến mức khiến người ta thương cảm vô cùng.
Ta chưa từng một lần trái lời mụ tú bà, câu bà ta hay nói nhất với những cô gái khác trong Xuân Lan Các là phải ngoan ngoãn như ta.
Tú bà rất cẩn thận, ai nấy đều nghĩ rằng ta giống như một con cừu non chờ bị làm thịt.
Nhưng dường như bà ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Thật nực cười, mụ tú bà vốn là phụ nữ, chuyên hành hạ những phụ nữ khác, mắng nhiếc rằng họ chẳng có chút liêm sỉ, nhưng lại chẳng dám tin rằng thật sự có người phụ nữ không có liêm sỉ.
Với một kẻ như ta, kẻ tựa như măng non mọc lên giữa Xuân Lan Các, bà ta vẫn giữ một chút nghi ngờ.
Bà ta không tin ta.
Ngày tháng chẳng ngắn chẳng dài, chớp mắt đã trôi qua.
Suốt năm năm, mụ tú bà vẫn thử thách ta, bắt ta làm những việc nhục nhã tột cùng.
Bà ta để ta khoác lên người một tấm lụa mỏng như cánh ve, múa sau bức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/manh-ngu-lac-du-sap-cao-tieu-thu/1430070/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.