Người hồn vía lên mây lúc này không phải là Diệp Tẩy Nghiễn, mà trở thành Thiên Đại Lan.
Dù sao Diệp Tẩy Nghiễn vẫn còn để ý thể diện, tuyệt đối sẽ không nói những lời riêng tư ấy ở nơi công cộng. Anh lại kéo Thiên Đại Lan về khách sạn, tay hai người đều nóng hổi, lòng bàn tay giống như ngày nồm ẩm oi bức mùa hè, toàn là hơi ấm ẩm ướt.
Thiên Đại Lan bị Diệp Tẩy Nghiễn ấn vai ngồi xuống ghế sofa, cả hai rất ăn ý tránh né chiếc giường kia, thứ đã là khởi đầu của tất cả những rối ren.
“Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn rất trang trọng gọi tên cô, giọng điệu không nhanh, nhưng từng chữ như viên ngọc được mài dũa cẩn thận, “tôi đã nghĩ rất lâu.”
Thiên Đại Lan trợn mắt, mỉa mai:
“Hoàn toàn không thấy ra được.”
“Giữa chúng ta quả thực tồn tại rất nhiều vấn đề” Diệp Tẩy Nghiễn thản nhiên nói:
“Nhưng những thứ đó đều có thể giải quyết.”
Thiên Đại Lan hỏi:
“Giải quyết thế nào?”
Diệp Tẩy Nghiễn không đến gần cô, ngược lại đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa xa hơn, để lại khoảng cách đủ rộng:
“Tôi lớn tuổi hơn em rất nhiều.”
Màn mở đầu như vậy khiến Thiên Đại Lan bất ngờ không kịp phản ứng.
“Chúng ta trải qua khác nhau, có những lúc tôi không thể lập tức hiểu được cách làm của em, càng không thể có suy nghĩ đồng bộ với em.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Ví dụ như hôm nay, em từ bỏ việc học, chuyện này tôi thật sự không thể hiểu nổi.”
Thiên Đại Lan im lặng.
“Không sao, chắc chắn em có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-kiem-soat-da-le/2986818/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.