Tranh Phù không sợ, cũng không thừa nhận là mình sai.
Cô biết tôn trọng trưởng bối, nhưng cũng muốn trưởng bối trân trọng tiểu bối này, trưởng bối không coi ai ra gì không đáng để cô tôn trọng.
Vốn Triệu Hành Uy hơi tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như nàng công chúa nhỏ của Tranh Phù, đột nhiên chỉ cảm thấy buồn cười.
“Ha ha ha, tốt lắm, cháu quả nhiên là không giống cô của cháu.”
Triệu Hành Uy cười to, đột nhiên đứng dậy rời đi, khiến Tranh Phù và mọi người cũng kinh ngạc.
Chỉ riêng Hạ Lan Thấm là sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ bất an nhìn hướng chồng mình rời đi.
“Không giống?”
Tranh Phù không hiểu nhìn cô nhỏ, nhưng lại nhìn không rõ biểu tình trên mặt cô.
Chẳng lẽ cô vừa gặp mặt đã chọc giận dượng sao? Nói chung, dưới tình huống như vậy thì nổi giận cũng đúng nhỉ?
Nhưng, vừa rồi cô thấy, dượng còn cười vạn phần sung sướng mà…
Nếu nhận thức đáng thương của cô không có vấn đề, dượng cười có vẻ như còn rất chân thật, không phải kiểu cười quỷ dị, âm hiểm giả dối mà…
Ác! Tranh Phù run lẩy bẩy, quyết định xem nhẹ người dượng chả hiểu ra sao này.
“Cô nhỏ? Cô nhỏ? Cô ơi!”
Tranh Phù nhìn Hạ Lan Thấm, lại phát hiện cô nhỏ không biết như đi vào cõi thần tiên từ lúc nào, không tự chủ cất cao giọng hơn.
Hạ Lan Thấm hoàn hồn, phát hiện Tranh Phù đang gọi mình.
“Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, Tranh Phù xém chút trợn trắng mắt.
“Cô, phải là cháu hỏi cô có chuyện gì chứ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-mau-co-yeu/258390/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.