Cố Cảnh Thừa, Bạch Lạc, và Hách Liên Lý Áo đều biến sắc.
Họ không ngờ Long Dục lại dám quay về Hoàn Giám.
Hắn ta căm hận người nhà họ Tô đến mức nào chứ?
“Thẩm Khinh Chu đâu? Anh ấy thế nào rồi?” Hách Liên Lý Áo hỏi nhanh hơn cả Cố Cảnh Thừa.
Tiểu Chu rất ghét Hách Liên Lý Áo, hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của hắn.
Nhưng cậu ta cũng biết Cố Cảnh Thừa lúc này chắc chắn cũng muốn biết tình hình của Thẩm Khinh Chu.
Tiểu Chu hít một hơi, lấy lại sức trả lời: “Giáo sư Thẩm bị Long Dục giam giữ rồi, hiện tại anh ấy vẫn an toàn.”
Bạch Lạc nhớ họ đã ở Tứ Thanh Sơn năm ngày rồi.
Không biết Long Dục quay về Hoàn Giám từ khi nào.
Liền hỏi Tiểu Chu: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Bốn ngày trước. Tôi và các đồng đội cùng Phủ Tang đều bị thương, bị Long Dục nhốt lại, chị Kiều Tuyết và mọi người đã tìm mọi cách giúp tôi trốn thoát để thông báo cho mọi người.”
Tiểu Chu bị thương quá nặng, vết thương vẫn đang chảy máu, Bạch Lạc cũng không hỏi thêm nữa.
“Những chuyện khác nói sau, tôi chữa vết thương cho cậu trước đã.”
“Được.”
Khi Bạch Lạc chữa vết thương cho Tiểu Chu, Hách Liên Lý Áo muốn bay về Hoàn Giám, nhưng bị Hách Liên Lý Sâm ngăn lại.
“Long Dục đã nuốt Thần Châu, rõ ràng hắn ta cũng đã thành công có được năng lượng của Thần Châu. Anh vừa dùng Thánh Châu cứu tôi, năng lượng vốn đã tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-the-meo-nho-hung-du-cua-dai-lao-vua-ngot-ngao-vua-quyen-ru/2883611/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.