🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Mứt Chanh

Chương 126: Bạo quân

Phía khách khứa vẫn đang vui vẻ tiệc tùng.

Còn ở bên này là bữa cơm gia đình.

Chiếc bàn dài được xếp thành hình móng ngựa tượng trưng cho sự may mắn.

Mọi người lần lượt ngồi vào bàn.

Lúc này đã là chạng vạng, cũng là lúc dùng bữa tối.

Món ăn trên bàn đều là những món mà Tiêu Điềm Tâm yêu thích.

Mẹ Tiêu nhìn thấy mà không khỏi xúc động.

Mộ Kiêu Dương thì cứ liên tục gắp thức ăn ngon cho cô, cô bĩu môi nói: “Đủ rồi, đủ rồi. Em ăn không hết đâu.”

Anh cười cưng chiều: “Em ăn không hết thì anh ăn giúp. Ngoan, ăn thêm một chút nữa.”

Quản gia và người hầu lần lượt dọn các món lên. Tất cả các món ngon đều được đặt trước mặt Tiêu Điềm Tâm.

Đến mẹ Tiêu cũng không chịu nổi nữa, bảo mọi người đừng làm thế nữa.

Phu nhân bá tước khẽ mỉm cười, tao nhã cầm khăn ăn chấm môi, dùng tiếng Hoa còn lơ lớ nói: “Phải thế. Con bé đồng ý lấy A Dương, đó là phúc phận tu mấy đời của thằng nhóc cứng đầu đó.”

Nguyễn Thường Thục cũng cười tiếp lời: “Cách đây hơn mười năm lần đầu tôi thấy Điềm Tâm, tôi đã thích con bé không chịu được. Hồi đó, Kiều Kiều đụng trúng con bé bằng bóng, mà con bé chỉ nói vài câu là trị được Kiều Kiều, tôi biết là có triển vọng rồi.”

Lúc đó Mộ Kiêu Dương đang nói chuyện với mấy anh em họ về chuyện tập đoàn dược sinh học, nghe thấy thì liền nắm tay Tiêu Điềm Tâm nói: “Đúng vậy, con yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên.”

Được tỏ tình ngay trước mặt mọi người như vậy, mặt Tiêu Điềm Tâm đỏ bừng, vội cúi đầu ăn.

Charlotte trêu: “Chị dâu dễ đỏ mặt thế à? Đã là người của ông anh b**n th** nhà em rồi mà.”

“Khụ khụ khụ!” Tiêu Điềm Tâm suýt nghẹn.

Mộ Kiêu Dương đưa cho cô ly nước: “Uống chậm thôi.” Rồi quát em họ: “Em muốn trượt môn triết học à? Thầy dạy của em là bạn anh đấy.”

“Bi3n thái!” Charlotte mếu máo.

Mộ Lâm vẫn ngồi yên lặng một bên, không nói nhiều, lặng lẽ di chuyển dao nĩa

Anh ta ngồi đối diện Tiêu Điềm Tâm nên Tiêu Điềm Tâm chỉ cần ngẩng đầu là thấy anh ta đang cắt thịt bò, cắt một miếng nhỏ và ăn một cách cực kỳ tao nhã. Anh ta nhận ra ánh mắt cô liền mỉm cười đầy thân thiện với cô.

Happy từ cầu thang chạy xuống, líu tíu chạy về phía Mộ Lâm. Mấy hôm nay, Happy ngủ với Mộ Lâm, cuối cùng đã quen với người chủ cũ này. Mộ Lâm ôm nó lên: “Nhóc con, em đến đây làm gì?”

Mộ Kiêu Dương đặt dao nĩa xuống: “Con ăn no rồi.”

Không khí đột nhiên trở nên có chút vi diệu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nguyễn Thường Thục nhìn con cả, cảm xúc dâng trào, thế là hỏi han anh ta: “A Lâm à, em con sắp cưới rồi, còn con thì sao?”

Mộ Lâm vuốt v e bộ lông của Happy, im lặng một lúc mới nói: “Con chưa gặp được người phù hợp.”

Nguyễn Thường Thục thở dài: “Trước đây, cách đây khoảng một năm, mẹ nhớ con từng nói là con thích một cô gái, còn bảo muốn dẫn về cho ba mẹ gặp…”

“Cô ấy à. Là do con không đủ tốt. Cô ấy đã yêu người khác rồi.” Mộ Lâm cười khẽ rồi nói tiếp: “Mẹ đừng lo cho con nữa. Sắp tới là hôn lễ của em trai rồi, mẹ còn bao nhiêu việc cần lo.”

Nguyễn Thường Thục không vui, nói: “Nói bậy. Ai bảo con trai mẹ không tốt? Là cô ấy không có mắt nhìn người! A Lâm nhà mẹ là tốt nhất! Còn hơn khúc gỗ Kiều Kiều kia cả trăm lần!”

Mộ Lâm vẫn cười, đôi mắt dịu dàng hiền hậu, anh ta nói: “Vâng, cô ấy đúng là không có mắt thật.” Nhưng giọng điệu anh ta nói lại mang đầy sự cưng chiều, rõ ràng chỉ đang trêu chọc mà thôi.

Nguyễn Thường Thục nhìn con trai cả, thấy anh ta cũng đặt dao nĩa xuống, cúi đầu uống trà thì bà khẽ thở dài. Mộ Lâm nghe thấy bèn mỉm cười với mẹ: “Mẹ, biểu cảm mẹ sao thế. Con ổn mà.”

Tiêu Điềm Tâm cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng đó. Anh hai tốt như vậy, là cô gái kia không có mắt thôi. Anh hai, anh nhất định sẽ gặp người tốt hơn.”

Mộ Lâm gật đầu trả lời:“Chắc chắn rồi.”

Sau bữa tối, mọi người vào phòng chơi bài.

Nguyễn Thường Thục chơi một lúc rồi nói: “Kiều Kiều, con đưa Điềm Tâm đi khiêu vũ đi. Đại sảnh có bạn của con bé, con bé sẽ không ngại.”

Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt, nói nhỏ: “Mẹ, con chơi với mẹ cũng vui mà.”

Nguyễn Thường Thục vỗ nhẹ mu bàn tay cô và nói: “Mau đi chơi đi. Người trẻ bọn con ở với mẹ già này làm gì. Ừm, không thích nhảy cũng được, về phòng chơi với Kiều Kiều cũng vui hơn.”

“Mẹ!” Tiêu Điềm Tâm đỏ bừng cả mặt.

“Chà, đây là cô ớt nhỏ năm nào sao? Ha ha ha, thiệt là muốn chọc mà!” Nguyễn Thường Thục đẩy cô và Mộ Kiêu Dương ra ngoài.

Đứng dưới hàng cột hành lang, nhìn biển tối xa xa, Tiêu Điềm Tâm tựa vào lòng anh, nói: “A Dương, nhà anh ai cũng tốt.”

Mộ Kiêu Dương hôn nhẹ lên tóc cô: “Vì em rất tốt, nên ai cũng thích em.”

Tiêu Điềm Tâm quay đầu lại, nhìn vào đại sảnh đang đông vui. Đèn chùm pha lê sáng rực, chiếc lớn treo giữa sảnh, các phòng nhỏ xung quanh cũng rực sáng những đèn pha lê. Trên trần và tường là các phù điêu tinh xảo, trên bức tường đỏ trắng xen kẽ treo đầy tranh sơn dầu cổ, ánh đèn chiếu vào khiến chúng mang theo vẻ cổ kính của thời gian nhưng lại hài hòa kỳ lạ với đại sảnh hiện đại. Lò sưởi mạ vàng, thảm Thổ Nhĩ Kỳ dệt chỉ vàng… Tất cả đều đẹp đến mức khó tin… Cô bèn thở dài: “Ở đây lâu, thật sự sẽ ảo tưởng mình là công chúa mất.”

Mộ Kiêu Dương xoay người cô lại, nhìn vào mắt cô, trả lời cô thật nghiêm túc: “Em vốn là công chúa. Công chúa của anh.”

“A Dương, anh ngày càng biết nói lời ngon ngọt rồi đó.”

“Vì em, cả đời anh nói cũng không đủ.” Anh ngừng một chút rồi nói: “Điềm Tâm, vì em, ngàn lần vạn lần cũng không tiếc.”

Hai người hôn nhau dưới ánh trăng. Gió biển thổi tung mái tóc đen và tà váy màu champagne của cô. Đôi mắt cô long lanh, nụ cười bên môi rạng rỡ khiến anh nhìn vào như bị mê hoặc.

Cô cười trêu anh: “Đồ đầu gỗ.”

Tranh thủ trăng sáng, hoa hồng trong vườn đang nở rộ, cô muốn đi dạo cho tiêu cơm. Thế là Mộ Kiêu Dương quay lại lấy khăn choàng gió cho cô.

Anh nhớ khăn cô để ở phòng nghỉ buổi chiều, nơi có thư viện mini cô rất thích đọc sách. Cũng là nơi để nhiều album ảnh gia đình. Chiều nay, cô ngồi bên cửa sổ xem ảnh anh hồi nhỏ, xem mà cười suốt. Chỉ cần nghĩ đến cô là lòng anh đã ngọt ngào.

Vừa định đẩy cửa phòng nghỉ ra thì chợt nghe tiếng “ủa” bên trong, Mộ Kiêu Dương dừng lại, là mẹ ở bên trong. Định gõ cửa thì nghe mẹ nói: “Cô bé này nhìn quen quá… giống… giống Điềm Tâm.”

Mộ Lâm đáp:“Vâng, là cô ấy.”

“Trời ơi, thật là con bé đó! Hồi đó nó mới tám tuổi, trắng trắng hồng hồng nhỏ xíu như thiên thần nhỏ trong tranh cổ ở cung điện vậy. Lúc ấy em con còn ở Mỹ với cha nuôi, nghỉ đông và nghỉ hè mới về đây. Con ở nhà một mình cũng cô đơn, mẹ nhớ con từng nói muốn có một đứa em gái. Nhưng ba mẹ lại không sinh thêm được.”

Mộ Lâm chỉ “dạ” một tiếng, lật thêm một trang album.

Đây là những album ghi lại quá trình trưởng thành của Mộ Lâm, từ khi hắn sinh ra đến khi vào đại học rồi đi làm. 33 năm cuộc đời được lưu giữ trong hai mươi cuốn album dày cộm.

Mộ Lâm tiếp tục lật, không có bức ảnh nào chụp cùng cô, chỉ có bốn hoặc năm bức.

“Con mang theo một em gái nhỏ về nhà vào sinh nhật tuổi mười bốn. Không ngờ chính là Điềm Tâm. Đúng là khó tin thật.” Nguyễn Thường Thục thở dài.

Mộ Lâm cười:“Dạ, hồi đó cô ấy rất nghịch, sống ngay trong khu nhà mình. Cô bé thích leo cây. Có lần con đi ngang qua gốc cây, nghe có tiếng bé gái khóc trên cây. Ngẩng đầu lên thì thấy em ấy. Cô bé nói với con: ‘Anh ơi, em bị tê chân, không leo xuống được.’ Thế là con bảo cô bé nhảy xuống, con đỡ. Kết quả sau khi bắt được ẻm, con không thể thoát khỏi cái đuôi nhỏ này. Em ấy thích đi theo con.”

“Đúng vậy. Mẹ nhớ hè năm đó, con bé cứ chạy qua tìm con chơi. Con còn dẫn nó đi công viên mấy lần. Nhưng con bé không thích nói chuyện với người lớn. Mình hỏi tên con bé, con bé cũng không nói.”

“Dạ, lúc đó em ấy chỉ bảo tên là Điềm Điềm.” Mộ Lâm nói.

Sinh nhật của Mộ Lâm là ngày 1 tháng 8. Năm đó, chỉ có anh ta và cô bé cùng đón sinh nhật. Cha mẹ anh ta quá bận, đều ở nước ngoài. Trong nhà chỉ có người giúp việc và cô bé ấy. Anh ta còn nhớ, cô từng nói: “Anh Lâm ơi, sau này lớn lên em lấy anh được không?”

Lúc đó anh ta chỉ cười, “Tại sao lại muốn lấy anh?”

“Vì anh đẹp trai mà!” Cô bé đáp. Khi ấy, cô chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu, chưa hiểu gì về thế giới. Anh ta bật cười: “Em còn nhỏ quá, anh không có hứng thú. Anh chỉ muốn có một đứa em gái. Anh không thích có em trai.” Rồi anh ta lại hỏi: “Em nhỏ vậy đã biết kết hôn là gì rồi sao?”

Cô bé nghiêng đầu nói: “Em thích chơi với anh. Em thấy ba mẹ kết hôn rồi mới được ở bên nhau chơi mỗi ngày.”

Bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là lời trẻ con vô tư. Cô bé ấy đơn giản chỉ thích chơi với người anh trai lớn ấy mà thôi.

“Về sau sao lại không thấy cô bé đó nữa?” Nguyễn Thường Thục cũng thở dài cảm khái.

“Nghỉ hè vừa kết thúc là cô ấy chuyển nhà đột ngột. Không kịp nói với con. Năm đó, cả gia đình mình lại sang Mỹ để ở với em trai, cho nên khi về thì cùng em trai chuyển đến căn nhà lớn hơn. Từ đó mất liên lạc với cô bé. Khi đó cô ấy mới có tám tuổi, không có điện thoại. Bình thường bọn con liên lạc là cô ấy đến tìm con, ném sỏi vào cửa sổ phòng con. Con biết là cô ấy đến.”

Nguyễn Thường Thục bỗng hiểu ra, bèn nói: “A Lâm, con nói thật với mẹ đi, người con thích chính là cô bé đó đúng không? Đừng lừa mẹ, con là con của mẹ, con không lừa được mẹ đâu.”

Mộ Lâm thở dài một tiếng: “Có lẽ bây giờ nói ra cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cô ấy đã là vợ của em trai rồi.”

“A Lâm, con hiểu vậy là tốt rồi.” Nguyễn Thường Thục an ủi anh ta: “Quá khứ không thể quay lại A Lâm à. Con nên nhìn về phía trước.”

“Mẹ, con biết. Mẹ đừng lo cho con. Con ổn thật mà. Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, con cũng rất vui. Con thật lòng như vậy.”

“Hóa ra, vì con bé mà con suýt nữa mất một chân…” Nguyễn Thường Thục đau đớn trong lòng  nhưng bà cũng không còn cách nào khác để xoa dịu đứa con trai này.

Mộ Lâm im lặng rất lâu rồi mới nói: “Vâng.”

“Con à, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Mẹ sẽ luôn ở bên con.” Nguyễn Thường Thục ôm vai con trai, hôn nhẹ lên trán anh ta và nói: “Mẹ mãi mãi yêu con.”

    ***

Mộ Kiêu Dương lặng lẽ rời khỏi nơi đó. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Khi gặp lại Tiêu Điềm Tâm, trong lòng anh cũng có phần nặng nề. Anh chưa từng nghĩ rằng người mà anh trai đã thầm thương suốt bao năm lại chính là cô.

“Ơ, A Dương, khăn choàng của em đâu rồi?”

Mộ Kiêu Dương mím môi rồi nói:“Anh quên mất rồi.”

“Anh già rồi đấy à, trí nhớ ngày càng kém ha.” Cô chọc anh.

Mộ Kiêu Dương nhìn cô, bế cô lên đi thẳng về phòng: “Anh có già hay không, lát nữa em sẽ biết đáp án.” Cô bật cười trên vai anh.

Là đang trong đường hầm bí mật, nơi dành cho các bá tước dùng để “yêu đương vụng trộm”.

Anh xé rách váy cô, loại váy dạ hội hoàng gia rườm rà, anh chẳng khách sáo chút nào, sức lực rất mạnh, đè cô lên tường, nhấc một bên đùi cô lên quấn lấy eo anh rồi thẳng thừng tiến vào.

Cô nghiến răng mắng anh: “Đồ bạo quân!”

Anh cười khẽ, đổi cường độ khiến cô chỉ có thể cầu xin tha. Chiếc váy rơi xuống đất như suối lụa, trơn mát, anh đẩy cô ngã xuống đất, cô ngã trên tấm lụa satin giống như hoa thược dược. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã tiến vào cô từ phía sau khiến cô hét lên. Không phải vì đau đớn, mà là vì sướng.

Cô nhận ra anh hôm nay khác hẳn, có lẽ tâm trạng anh đang không tốt.

“A Dương, em muốn nhìn thấy anh.”

Mộ Kiêu Dương khựng lại, rút ra, cô lật người ôm lấy anh. Nhưng nơi này quá tối, cô không nhìn rõ gương mặt anh, chỉ thấy đôi mắt sâu như biển của anh. Cô ôm lấy đầu anh, anh cúi xuống, cô hôn lên mắt anh. Anh lại mò mẫm và tiến vào cơ thể cô lần nữa. Cô cắn môi anh thì thầm: “A Dương, em yêu anh lắm…”

Anh dùng sức rất mạnh, nói: “Sau này không được nói chuyện với Mộ Lâm nữa. Cũng không được nói chuyện với người đàn ông khác.”

Tiêu Điềm Tâm rất kinh ngạc, định hỏi thì anh lại dập xuống: “Lúc ăn tối, em cứ nhìn anh ấy.” Rồi anh nói thêm: “Mọi người đều bảo anh trai đẹp trai hơn anh, tốt hơn anh. Ai cũng thích anh ấy không thích anh. Từ nhỏ đã vậy. Anh ấy cái gì cũng giỏi nhất.”

“A Dương, hôm nay tâm trạng anh trai anh không tốt, em chỉ đang cùng mẹ an ủi anh ấy thôi. Không phải em muốn nhìn anh ấy”

“Dù gì cũng không được nói chuyện với anh ấy nữa.”

Cái kiểu ghen này khiến cô buồn cười, cô liền dỗ: “Anh vẫn không cho em nói chuyện với những người đàn ông khác sao? Vậy thì anh cả, Cảnh Lam, Lệ An An và những người khác cũng không được sao? 

“Ừ. Ai chưa cưới, chưa có bạn gái thì đều không được nói chuyện. Lạc Trạch hay ai có bạn gái rồi thì được.”

“Mộ Kiều Dương, anh là bạo quân sao?!” Cô tức điên, đẩy anh ra, cưỡi lên người anh, cúi xuống cắn cổ anh. Cô thực sự tức giận với anh.

Dù anh ở dưới nhưng anh vẫn siết chặt lấy, nhấc eo cô lên, lại một lần nữa chiếm lấy cơ thể cô. Mỗi lần anh đều dùng sức khiến cô đau đớn muốn trốn, anh lại giữ chặt eo cô, không cho chạy: “Anh chính là bạo quân. Em chỉ có thể là của anh.”

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy rất đau đớn nhưng cảm giác sau cơn đau lại nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. kh*** c*m đến quá nhanh và mạnh đến nỗi cô chỉ có thể tuân theo h*m m**n của cơ thể mình và sống chết cùng anh. Anh luôn có cách khiến cô mất kiểm soát… Cô nhìn vào mắt anh và cảm thấy anh bắt đầu thể hiện một mặt khác của mình, mặt mà cô không biết nhiều nhưng muốn biết…

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người có thích Kiều Kiều kiểu bạo quân bá đạo, chiếm hữu cao thế này không? Haha, Kiều Kiều này đúng là mạnh mẽ đó!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.