🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Mứt Chanh

Chương 127: Giày cưới

Trưa mai là lễ cưới rồi.

Mọi việc hầu như đã được sắp xếp ổn thỏa, những điều cần lo chỉ là vài chuyện lặt vặt nhỏ nhặt.

Nhân lúc rảnh rỗi, Mộ Kiêu Dương ở trong phòng làm việc cùng Chung Minh Trạch bàn về vấn đề liên quan đến “F”. Tham gia cuộc họp còn có Cảnh Lam.

“Điềm Tâm đâu?” Cảnh Lam thấy lạ, tình huống như thế này, lẽ ra cô cũng nên có mặt.

Mộ Kiêu Dương nói: “Cô ấy mệt quá, vẫn đang ngủ.”

Chung Minh Trạch đã hoàn toàn Tây hóa, nói chuyện chẳng giữ kẽ gì: “Người trẻ nhiệt tình là tốt nhưng cũng phải tiết chế, đừng có buông thả d*c v*ng quá mức.”

“Khụ khụ khụ.” Mộ Kiêu Dương không ngờ ông ngoại lại nói thẳng như thế, vội vàng cầm ly trà lên uống một hớp để che giấu. Ngược lại, Cảnh Lam khẽ bật cười.

Mộ Kiêu Dương nói tiếp: “Thật ra chuyện liên quan đến F, con không muốn cô ấy phải lo lắng.”

“Lạc Tâm vẫn không chịu nói chuyện sao?” Mộ Kiêu Dương hỏi.

Cảnh Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vấn đề của Lạc Tâm khá nghiêm trọng. Qua kiểm tra, cậu ta có đến mười sáu nhân cách.”

Ngay cả Chung Minh Trạch nghe xong cũng phải hít một hơi lạnh.

“H là nhân cách có ý chí mạnh mẽ nhất nhưng thật ra chỉ là nhân cách thứ mười của cậu ta. Lý Hạo là nhân cách thứ mười một. Những nhân cách trước đó thì ôn hòa hơn, có một cậu bé sáu tuổi, một thiếu niên mười bảy tuổi và còn vài người khác nữa, tôi không kể hết. Nhưng nhân cách gốc thật sự là Lạc Tâm thì mãi dừng lại ở tuổi mười lăm. Năm đó cậu ta nhìn thấy Lạc Trạch qua tivi, cậu ta bị sốc nặng nên mới sinh ra H. Chính vì nhìn thấy Lạc Trạch, cậu ta mới nhận ra cuộc sống trước đây của mình là giả dối. Năm mười lăm tuổi, Lạc Trạch nhờ tác phẩm điêu khắc mà lần đầu tiên giành được giải thưởng quốc tế, lên sóng truyền hình, lại vừa hay bị cậu ta nhìn thấy. Lạc Tâm thật sự là một cậu bé rất đáng yêu, dịu dàng, lương thiện, lễ phép. Nhưng vì mẹ nuôi quá thiếu cảm giác an toàn, muốn chiếm hữu cậu hoàn toàn nên đã khiến cậu bị kìm kẹp, trở nên nhạy cảm, rụt rè, thẹn thùng, nội tâm và đa nghi giống Minh Huy. Tôi từng nói chuyện với Lạc Tâm, cậu ta nói Haley từng nói muốn giết cậu, băm nhỏ, ăn vào bụng, để cậu quay về t* c*ng của bà ta, vĩnh viễn thuộc về bà ta.”

Mộ Kiêu Dương nói: “Tình mẫu tử ngột ngạt của Haley chính là nguyên nhân khiến cậu ta biến chất nhanh hơn.”

Cảnh Lam gật đầu: “Đúng, vấn đề là ở đó. H lớn lên bên cạnh B. Tôi không hiểu rõ B, cũng chưa từng gặp ông ta, nhưng qua những cuộc trò chuyện với Lạc Tâm, tôi biết B vô cùng quan trọng đối với quá trình trưởng thành của H. H học được thuật thôi miên và tâm lý học cấp cao từ B. H hiểu rất rõ chúng ta muốn biết bước tiếp theo của F, hoặc thông qua H để phác họa F. Vậy nên H đã tự hủy diệt mình, không phải dung hợp vào Lạc Tâm mà là trực tiếp biến mất. Lạc Tâm không có bất kỳ ký ức hay suy nghĩ nào liên quan đến H. H sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Người chúng ta đang đối mặt chỉ là Lạc Tâm thuần túy.”

Mộ Kiêu Dương im lặng.

Cảnh Lam nói tiếp: “Phía Mỹ đã xác nhận giám định pháp y. Lạc Tâm là người hoàn toàn không biết gì, đã được tòa tuyên trắng án trong phiên xử cuối cùng tháng trước. Nhưng cậu ta sẽ phải vào viện điều dưỡng tâm thần, không rõ sẽ ở đó bao lâu. Tôi đã tranh thủ được quyền đưa cậu ấy theo tôi, đi đâu cũng đi cùng tôi. Lạc Tâm bây giờ hoàn toàn vô hại. Hơn nữa, toàn bộ ký ức liên quan đến các người, cậu ta đều không nhớ gì cả. Cậu ấy chỉ nhớ đến Lạc Trạch và mẹ mình từng đến thăm.”

Manh mối phía H xem như đã bị cắt đứt hoàn toàn.

“F không tiếp tục gây án nữa sao?” Mộ Kiêu Dương hỏi ông ngoại.

Chung Minh Trạch đáp: “Ông vẫn luôn giữ liên hệ với FBI, cũng chú ý toàn bộ các vụ mất tích mới. Nhưng F không tái phạm, tựa như bốc hơi khỏi thế gian. Tuy nhiên, bọn ông đã quay lại tra các vụ án từ mười năm trước. Thật sự tìm được hai vụ chưa phá, sau khi đối chiếu, chính là tác phẩm của F.” Vừa nói, ông vừa mở thư mục trên laptop đưa cho Mộ Kiêu Dương xem.

Cũng là kiểu “ngôi nhà tội ác”, nhưng hai vụ này tương đối kín đáo. Ví dụ như trong đó, tội phạm không quá hung ác, có người thậm chí như để “lấp chỗ trống”. Nhưng vụ thứ hai thì điển hình hơn cả, vì gương mặt của người phụ nữ kia có ba, bốn phần giống Tiêu Điềm Tâm.

“Đích thực là do F gây ra.” Mộ Kiêu Dương nói, “Nhưng khi đó hắn chưa dùng ký hiệu ‘F’ như trong ‘Tâm Ma’, chưa gắn nhãn nhận dạng chữ cái.”

“Hai vụ án cách nhau ba năm, tức là sáu năm. Thời gian ‘nguội’ của hắn rất dài. Hắn có khát vọng giết người nhưng chưa quá mạnh. Tuy nhiên, hắn đang tiến hóa liên tục, mỗi lần ra tay lại càng hoàn hảo. Nếu cứ dựa vào ba năm hoặc lâu hơn mới ra tay, thì số vụ không nhiều. Trước mắt, toàn nước Mỹ chỉ phát hiện được hai vụ này trong những năm gần đây. Dựa vào kiểu thích ‘trình diễn’ của hắn thì hắn sẽ không xử lý thi thể trong âm thầm, không hủy xác, che giấu. Đáng lẽ đã bị phát hiện sớm rồi. Vậy nên ông nghĩ, một là hắn chưa ra tay lần nữa; hai là hắn gây án ở trong nước hoặc ở quốc gia khác. Nhưng tổng thể mà nói, số vụ án hắn gây ra không nhiều.” Chung Minh Trạch phân tích, “Tuổi của F gần với H, khoảng 33 đến 36.”

Mộ Kiêu Dương sững người: “Nếu vụ đầu tiên hắn gây án là lúc 23–26 tuổi, vậy thì F đã quen biết Điềm Tâm từ rất sớm rồi.”

“Lúc đầu, chúng ta nghĩ rằng Doãn Chí Đạt mới là người giúp H xây dựng đường vào hang động trong căn nhà ở ngoại ô Hạ Hải, vì Doãn Chí Đạt làm việc cho một tập đoàn kiến trúc. Nhưng giờ nghĩ lại thì không phải. Kết cấu trong hang động đó nghiêm chỉnh, khí thế, trầm ổn, lại đầy phong cách nghệ nhân, ẩn chứa cốt cách bậc tướng, không phải thứ người như Doãn Chí Đạt có thể làm ra. Nhìn vào vụ mổ tim của Doãn Chí Đạt thì thấy rất thô bạo. Vậy nên, kết cấu hang động đó là do F thiết kế. Và địa vị của F hẳn phải cao hơn H, hoặc ít nhất H rất kính trọng hắn, nghe theo lời hắn. Dựa vào phác họa tổng thể, F cũng sở hữu công ty hoặc tập đoàn giống như Doãn Chí Đạt nhưng F khá giàu có, giàu hơn cả những giám đốc điều hành công ty như Doãn Chí Đạt vì hắn chính là ông chủ thật sự của công ty.” Mộ Kiêu Dương vừa nói xong suy đoán thì trong đầu chợt lóe lên một hình bóng mơ hồ. Anh vội lắc đầu, không thể nào, nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Chung Minh Trạch bổ sung: “F có cảm giác đạo đức khá cao. Hắn là tội phạm t*nh d*c nhưng chưa từng thực sự c**ng h**p ai.”

Hiện tại, manh mối đã đứt. Họ không thể hành động tiếp theo, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

“Phía CSI cũng đang cố hết sức điều tra theo lối hình sự truyền thống. Chúng ta cũng cố gắng phối hợp. Kiêu Dương, đừng nản lòng. Lúc dạy bọn con, ông từng nói chân dung tâm lý không phải là vạn năng. Đôi khi phải đợi vụ án mới xuất hiện thì mới điều tra tiếp được. Mỗi năm BAU cũng có không ít vụ án giết người hàng loạt không phá được. Chúng ta không phải thần thánh.” Chung Minh Trạch vỗ vai cháu rể.

Mộ Kiêu Dương đầy nặng nề lo lắng, nhưng cuối cùng chỉ khẽ “dạ” một tiếng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

***

Khi Mộ Kiều Dương trở về phòng ngủ, anh thấy cô đã thức dậy, mặc một chiếc váy ren trắng và đang thử giày.

Qua tấm gương dài, anh thấy đó là một đôi giày cao gót màu đỏ.

Màu đỏ rực rỡ như lửa, phản chiếu ánh sáng, nhưng không hề phù phiếm, phản chiếu một màu sắc mê hoặc khác thường dưới ánh đèn.

Đó là một đôi giày cưới.

Giày cưới được thiết kế riêng.

Mộ Kiêu Dương đi tới nhưng không ôm eo cô và thân mật với cô như thường lệ.

“Này, A Dương, anh về rồi à? Anh đi đâu thế? Lúc tỉnh dậy em không thấy anh đâu. Em rất thích đôi giày cưới anh chọn cho em! Đẹp thật!” Cô quay lại ôm anh và hôn môi anh.

Thấy anh không nhúc nhích và chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, cô nói: “Sao vậy, A Dương, trông anh cứ như chưa thông suốt?”

Mộ Kiêu Dương nắm chặt tay rồi buông ra, mới thì thầm: “Ngoan, chúng ta không cần đôi này nữa. Anh sẽ mua cho em một đôi giày cưới khác. Anh sẽ nhờ Dior, Chanel, Givenchy và Ferragamo giao hàng ngay. Họ sẽ đến đây trong hai giờ nữa. Mỗi người sẽ mang theo hàng trăm đôi. Em có thể chọn bất cứ đôi nào em thích. Giày pha lê cũng được. Hoặc những thương hiệu khác em thích cũng được.”

Tiêu Điềm Tâm sững người một lúc rồi nói: “A Dương, sao vậy chứ? Em thật sự rất thích đôi này mà! Xưởng Jimmy Choo cũng mới vừa gửi tới, em vừa mở ra nhìn một cái là đã yêu luôn rồi! Hơn nữa đây cũng là đôi anh đặt riêng cho em mà!”

Anh đột ngột nắm lấy tay cô, cố gắng kiềm chế mà nói: “Ngoan, cởi nó ra. Anh không thích. Đó là dành cho lễ cưới của chúng ta.”

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Mộ Kiêu Dương nói với cô bằng giọng nghiêm khắc như vậy.

Tiêu Điềm Tâm im lặng, cắn môi, không động đậy. Cô thật sự thích đôi giày đó, vẫn còn nhớ rõ đêm trên du thuyền, anh đã nói rằng mình tốn rất nhiều công sức, đích thân mời xưởng Jimmy Choo làm riêng theo kích cỡ bàn chân của cô. Anh nói anh hy vọng cô sẽ thích. “Đêm đó anh rõ ràng đã nói…”

Lời cô còn chưa kịp nói hết thì đã bị anh cắt ngang. Anh đẩy cô ngã xuống chiếc sofa da mềm màu đỏ dài hai mét, rộng hơn một mét. Cô đang mang đôi giày cao gót mười hai phân, mất trọng tâm nên ngã nhào vào chiếc ghế thử giày, còn anh thì đã đè lên người cô, bắt đầu xé chiếc váy ren trắng cô đang mặc. Cô theo bản năng giãy giụa, đẩy anh ra: “A Dương, anh làm gì vậy?!”

Anh không nói gì, chỉ trong vài động tác đã xé toạc quần áo của cô. Không có màn dạo đầu, không có sự đệm, anh chỉ k** kh** q**n xuống và lao vào. Cô cắn môi đau đớn. Nhưng cô không trách anh, chỉ nghĩ rằng anh đang trong tâm trạng không tốt vì áp lực công việc. Cô nhẹ nhàng ôm lấy vai anh và khẽ nói: “A Dương”.

Anh muốn cởi giày cao gót của cô ra nhưng đôi giày được may riêng, vừa khít với gót chân, mắt cá chân và thậm chí cả ngón chân của cô. Anh quá nóng lòng muốn cởi chúng ra, khi đối mặt với cô, anh đã mất kiểm soát và chỉ muốn chiếm hữu cô mà không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Vì vậy, anh nắm lấy chân cô và ấn chúng vào vai mình, rồi lại xâm nhập vào cơ thể cô.

Tiêu Điềm Tâm cắn chặt môi đến bật máu nhưng cô không nói một lời. Trong suốt quá trình, anh giống như đang trút giận hơn. Đôi giày đỏ sáng lên như lửa và đung đưa theo chuyển động của anh. Cơ thể cô trắng như tuyết, trắng như quả cầu ánh sáng rực rỡ nhất, chiếc ghế sofa da nhung dưới người cô cũng màu đỏ. Màu đỏ và trắng quá k*ch th*ch khiến mắt anh đỏ lên. Anh dường như có năng lượng vô tận, khiến cô càng ngày càng lún sâu hơn. Cuối cùng, những tiếng r*n r* nhẹ nhàng và dai dẳng đó phát ra từ đôi môi đỏ tuyệt đẹp của cô…

Sự điên cuồng và dữ dội của anh khiến cô l*n đ*nh. Cô ôm chặt lấy anh, cả hai bùng nổ trong đủ loại cảm xúc phức tạp và không thể nói thành lời.

Sau đó, cô mệt mỏi và buồn ngủ đến nỗi ngủ thiếp đi trên ghế sofa mà không mặc quần áo. Anh bế cô trở lại giường. Sau đó, anh gói đôi giày cao gót màu đỏ lại và ném chúng vào phòng rác.

Khi Tiêu Điềm Tâm tỉnh dậy, Mộ Kiêu Dương đã rời đi để chuẩn bị bữa tối cho cô.

Dù trong nhà có đầu bếp riêng nhưng anh biết cô vẫn thích ăn hải sản do chính tay anh nấu hơn.

Buổi tiệc trong đại sảnh vẫn tiếp tục, những điệu nhảy nối dài suốt đêm không dứt. Mỗi một góc của tòa lâu đài đều tràn ngập cảnh tượng xa hoa rực rỡ nhưng anh chỉ mong được ở nơi có cô hiện diện.

Lên đến tầng năm, nơi đây yên tĩnh hơn hẳn, hướng về phía toà nhà phía nam, tách biệt khỏi tất cả sự náo nhiệt phù hoa. Nhưng khi anh đẩy xe đồ ăn vào phòng ngủ, bên trong trống không, cô không có ở đó.

Mộ Kiêu Dương lục tìm khắp lâu đài, cuối cùng lại tìm thấy cô ở phòng rác.

Cô đang ngồi thụp dưới đất, ôm chặt đôi giày cao gót màu đỏ, vừa ôm vừa rơi nước mắt.

Đôi giày đỏ ấy như đè nặng lên trái tim cô, cô ôm chúng thật chặt.

Anh nghe thấy cô mắng: “Mộ Kiêu Dương, anh là tên khốn!”

Đúng vậy, trong mắt cô, anh là tên khốn. Nhưng người mà cô ôm trọn trong tim lại chính là giáo sư Mộ.

Mộ Kiêu Dương đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc.

Anh sờ túi quần, lấy ra một hộp thuốc có in họa tiết hoa cỏ kỳ lạ, rút ra một điếu, châm lửa rồi nhắm mắt lại hút.

Ngửi thấy mùi thuốc, Tiêu Điềm Tâm ngạc nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mộ Kiêu Dương đang đứng ở cửa, nhắm mắt hút thuốc.

Cô bước đến, móc ngón út của anh rồi nhẹ nhàng lay lay: “A Dương, anh sao vậy?”

Mộ Kiêu Dương mở mắt nói: “Điềm Tâm, xin lỗi… Chiều nay anh có làm em đau không?”

“Anh muốn nghe thật à?” Tiêu Điềm Tâm ngoắc tay anh.

Anh cúi xuống, cô bèn cắn nhẹ vào tai anh và nói: “Không đâu, anh làm em thấy rất đã đó!”

Mộ Kiêu Dương ngẩn ra rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Cô ôm lấy eo anh, vừa cười khúc khích vừa nói: “Thôi mà, đừng giận nữa nha!”

Mộ Kiêu Dương sờ đầu cô nói: “Anh không tức giận. Anh chỉ là phát điên thôi! Bây giờ xong rồi, anh ổn rồi. Anh sẽ không làm thế nữa.”

Anh liếc nhìn đôi giày cao gót cô đặt dưới chân và nói: “Đôi này tuyệt lắm. Đây là lời chúc phuc tốt nhất cho em. Cứ đi đi.”

Mặc dù Tiêu Điềm Tâm không biết tại sao anh lại thay đổi nhiều như vậy nhưng cô vẫn nói: “Giày bẩn rồi. Không cần đâu. Em đổi một đôi là được. Nhưng vứt đi thì tiếc lắm, em sẽ mang về tủ giày.”

“Quan trọng nhất là em thích.” Mộ Kiều Dương bế cô lên, mang theo giày cao gót vào phòng ngủ.

Cô phủ đầy bụi trên người vì vậy anh đã tắm cho cô. Cô xấu hổ vì anh đã bật đèn phòng tắm sáng quá! Cô đẩy anh ra ngoài nhưng vòi hoa sen làm ướt cả hai người, chiếc áo nhung xanh đậm của anh cũng ướt đẫm. Anh cởi áo và ôm cô, nói, “Vì chúng ta đều ướt, hãy tắm cùng nhau nhé.”

Cô chống cự bằng một tiếng ậm ừ, nhưng cuối cùng anh cũng hôn cô.

Lần này anh rất nhẹ nhàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Anh dựa vào bồn tắm và ôm cô vào lòng. Anh luôn quan tâm đến cảm xúc của cô, hỏi cô trong khi hôn cô, “Lực này có ổn không?”

Khuôn mặt và cơ thể cô đỏ bừng đến đáng yêu, anh mỉm cười. Nhưng cô lại ngại ngùng và muốn cúi xuống ôm anh ấy, nhưng anh luôn yêu cầu cô nhìn vào mắt anh mà làm …

“Lực này được không?” Anh hỏi lại.

Tiêu Điềm Tâm tức giận đến mức cắn anh một cái: “Im lặng cho em.”

“Ồ, xem ra bé đáng yêu nhà chúng ta thích k*ch th*ch hơn.” Nói xong, anh bế cô ra khỏi bồn tắm, ép cô vào tường, phát động một đợt tấn công mới…

***

Sau đó, cả đêm hai người không ra khỏi phòng ngủ.

Bữa tối và bữa khuya đều bị người hầu đẩy đến tận cửa phòng ngủ.

Thế là, trong trang viên truyền ra tin đồn sau: Mộ Kiều Dương thực ra là một bạo chúa, ngày nào cũng nhốt cô dâu nhỏ của mình trong phòng, ngày đêm tra tấn cô dâu nhỏ của mình theo nhiều cách khác nhau.

Bạn thân An Tĩnh nói: “Chết tiệt, không ngờ Mộ Kiều Dương lại dữ dội và mạnh mẽ đến vậy!”

Nguyệt Kiến cũng chen vào: “Nhìn không ra! Trông ổng lúc nào cũng bảo thủ quá mức…”

Chị gái lưu manh Tiêu Điềm Tĩnh: “Mẹ kiếp! Em rể của tôi dũng mãnh thế sao, lúc nào cũng làm thế à? Em gái tôi không chịu nổi, con bé sẽ chết trong phòng ngủ sao?!”

Thế là, vô số phiên bản cao cấp truyền ra trang viên…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.