Mặt Tề Ngôn đỏ bừng tại chỗ, cô ấp úng em..con..
nửa ngày cũng không được gì, cuối cùng vẫn là Thẩm Kiến Sơ nói giúp cho cô, nói do cô ấy nói, vừa rồi lúc ở bên ngoài giúp cô xách hành lý đã thuận miệng nói ra.
Tề Ngôn ừm ừm hai tiếng, tiếp theo gượng gạo cười rộ lên.
Cô vừa bội phục năng lực nói dối của Thẩm Kiến Sơ thật giỏi đồng thời, cũng quan sát cô Phùng.
Sự thật là, cô Phùng chỉ à một tiếng rồi ngồi lui trở về, cũng cầm di động chơi tiếp, cho dù Tề Ngôn nhận ra Thẩm Kiến Sơ giải thích vẫn có trăm ngàn chỗ hở, vừa rồi Tề Ngôn biểu hiện cũng không phải đơn giản như vậy, nhưng cô Phùng vẫn dễ dàng tin ngay lập tức.
Rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện đều chỉ là do đương sự tự mình khẩn trương mà thôi, người đứng xem kỳ thật cũng không để bụng một chút nào, vấn đề gì đó, đa phần chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Xe quay đầu, Tề Ngôn vẫn không nhịn được, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Kiến Sơ, Thẩm Kiến Sơ cười cười, duỗi tay qua, muốn nắm tay Tề Ngôn một chút, Tề Ngôn lập tức thu tay lại, không cho Thẩm Kiến Sơ chạm vào.
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Tề Ngôn: "Ăn rồi."
Thẩm Kiến Sơ lại hỏi cô: "Gần đây đều dậy sớm như vậy sao?"
Kết thúc câu hỏi này, Tề Ngôn nhìn chằm chằm sườn mặt Thẩm Kiến Sơ thật lâu, hình như là đang cố gắng muốn nói cho Thẩm Kiến Sơ biết, cô Phùng còn ở phía sau, không cần nói lung tung.
Những lời này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mat-troi-lan-cung-hoang-hon/1152729/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.