Một hàng mười người bị dồn vào một góc, sắc mặt cảnh giác, sợ hãi cùng dữ tợn nhìn vài người trước mắt. Bọn họ đều gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, làn da vàng như nến, trong đó có bảy người là dị tộc, còn lại là nam tính nhân loại.
La Hải chỉ thấy một cỗ hỏa khí cọ cọ tăng vọt, gân xanh ở thái dương giật nảy, trừng mắt nhìn kẻ đang chui rúc vào trong lòng Chu Lệ Uyên giả làm đà điểu, âm trầm đáng sợ nói "Trốn cái gì trốn, còn không mau giải thích cho ta ngươi đã làm chuyện tốt gì đây."
Chu Lệ Uyên sợ tới mức nhất thời không biết nói gì cho phải, thầm hận La Vân quá mức tùy hứng, từ khi sinh ra đến nay chỉ toàn biết gây họa, mỗi lần đều bắt cô phải vắt óc cứu vãn. Tại sao nó không chết luôn ở trên đường cho đỡ vướng bận, trong đầu chợt lóe qua một ý nghĩ như vậy.
Không tốt, mặc dù La Vân là nhân loại vô dụng, nhưng nếu La Vân không còn nữa thì sẽ thành cái cớ để kẻ khác đeo bám La Hải, muốn sinh ấu tể cho La Hải! Phải biết là lúc trước La Hải đã rất nổi bật, huống chi là hiện tại, nhân loại đều đang đỏ mắt muốn tiếp cận a!
"La Hải, ngươi từ từ, trước bình tĩnh đã. Có lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình." Chu Lệ Uyên cố hòa hoãn bầu không khí, đáng tiếc lần này không có hiệu quả.
"Im miệng! Ta đang hỏi hắn, còn chưa tới lượt ngươi!" La Hải táo bạo nói.
Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-mau-thu-lao-cong-vao-tui-nhanh/280338/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.