Thực ra, đối với kẻ sát nhân liên hoàn, vụ án đầu tiên mà hắn gây ra luôn là vụ mang tính đại diện rõ rệt và cũng là vụ đặc biệt nhất.
Khi ấy, chúng còn chưa thành thục, hành động theo cảm tính, thường sẽ ra tay với người quen hoặc trong hoàn cảnh quen thuộc.
Phùng viên ngoại lần đầu tiên được nghe phân tích án tình tỉ mỉ đến vậy. Đối với những người từng kinh qua nhiều vụ án như bọn họ, tuy cũng có thể đưa ra suy luận giống Vân Sương, nhưng đa phần đều dựa vào kinh nghiệm và trực giác đúc kết từ những lần phá án trước.
Những lời Vân Sương vừa nói, nếu người ngoài nghe được, e rằng sẽ mắng nàng chỉ toàn là phỏng đoán.
Nhưng đối với những người trong nghề như họ, chỉ nghe qua cũng đủ hiểu sự lợi hại của vị lang quân này — sự thấu hiểu tận tường về tâm lý tội phạm như thế, không phải ngày một ngày hai có thể học được.
Vân Sương nói xong, không nhìn Phùng viên ngoại nữa, mà lần nữa quay sang Ngụy Vô Thao, nhàn nhạt cười nói:
“Nghe nói gần đây Ngụy thiếu khanh đang điều tra những người mà các nạn nhân từng gặp trước khi mất tích. Ngụy thiếu khanh điều tra chuyện này, chẳng lẽ chỉ là để tìm ra kẻ thù của họ thôi sao?
Về hành tung của Văn lang quân và hai người còn lại sau khi mất tích, Ngụy thiếu khanh… hẳn là đã nắm được chút manh mối rồi nhỉ?”
Cả ba nạn nhân đều rời đi một cách lặng lẽ, có chủ ý che giấu hành tung, việc tìm ra dấu vết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-than-ta-la-than-tham/2838352/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.