Mệt cả ngày, lại còn sốt nhẹ.
Trong lúc mơ màng giữa đêm khuya, Kha Nghê căn bản chẳng nghĩ ra được lời nào khéo léo để qua mặt.
Dưới ánh đèn dịu, đôi mắt vốn lạnh lùng và sắc bén trên sân thi đấu của Cảnh Tư Tồn giờ lại mang theo nét ý cười xấu xa, chan chứa tình ý.
Tim rối loạn.
Nhưng Kha Nghê vẫn nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tư Tồn, nghiêm túc mà hỏi ngược lại: “Là cậu nói khách sạn không còn phòng trống, chẳng lẽ còn để cậu ngủ trên xe địa hình sao?”
Gió đêm len qua rèm cửa, chiếc bình giữ nhiệt ủ yến mạch thoang thoảng hương ngọt thanh của ngũ cốc chín.
Đôi mắt còn ướt nhòe của Kha Nghê phản chiếu ánh đèn, vô tội, chân thành lại quyến rũ.
Cảnh Tư Tồn không ngờ lại thành ra thế này, ngược lại còn bị chọc đến xao động.
Mi mắt cậu khẽ giật.
Cho đến khi trở về phòng của Hà Chí, rửa mặt xong, anh vẫn chưa hoàn hồn.
Hà Chí trên chiếc giường đơn bên cạnh vừa khóc vừa hét trong mơ, miệng thì gào đánh gào giết.
Đổi là ai thì cũng phát thần kinh mất.
Thế mà, Cảnh Tư Tồn nhắm mắt lại, trước mắt vẫn hiện lên đôi mắt xinh đẹp kia của Kha Nghê, chăm chú nhìn anh.
Vừa ngây thơ vừa gợi cảm.
Ngủ thế nào được?
Kha Nghê uống thuốc hạ sốt nên ngủ rất ngon.
Tống Dực và Đới Phàm Trạch cũng uống thuốc, một đêm ngủ khò như sấm.
Bảy giờ sáng, mấy người gặp nhau ở nhà hàng khách sạn.
Tống Dực bưng khay chào Cảnh Tư Tồn: “Chào buổi sáng, A Chí thế nào rồi?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920143/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.