Nhà bố Kha Nghê ở trong một khu dân cư khá tốt ngay trung tâm thành phố. Ban ngày, cảnh vật ở đó trông cũng coi như dễ chịu. Giờ đã là nửa đêm mười hai giờ, khắp nơi đen thẫm một màu, hàng hoè rậm rạp và những bụi tú cầu duyên dáng chỉ còn lại bóng đen lay động theo gió. Không đẹp, trái lại còn có chút âm u, lạnh lẽo, nhưng chẳng ai thấy sợ.
Gió đêm lướt qua tầng tầng lớp lớp lá cây, tiếng xào xạc khe khẽ ấy như đang m*n tr*n nơi tim cô, khiến Kha Nghê mở to mắt, nhìn thẳng Cảnh Tư Tồn. Niềm vui tươi mới ánh lên trong mắt cô, chạm vào đáy mắt sâu thẳm của anh, khiến anh cũng khẽ bật cười theo. Cái bắt tay ấy kéo dài mấy giây liền, không còn giống một lời chào hỏi nữa — mà giống như một động tác định nhân cơ hội kéo người ta vào lòng.
Lòng bàn tay Cảnh Tư Tồn khô ráo, lại ấm. Giữa cái nhìn đối diện, Kha Nghê nhạy cảm nhận ra không khí giữa hai người đã trở nên khó nói.
Mãi cho đến khi…
Cảnh Tư Tồn cuối cùng cũng siết nhẹ lại một cái, nói: “Xin chào, Kha Nghê, tôi là Cảnh Tư Tồn, người chuẩn bị giành quán quân chương trình.”
Kha Nghê lập tức hất tay anh ra, mặt không cảm xúc, chui ngay vào ghế phụ: “Vậy thì phiền thí sinh Cảnh Tư Tồn, người sắp đoạt quán quân, tiễn thí sinh Kha Nghê vừa bị loại về nhà nhé.”
Tiếng cười khẽ của Cảnh Tư Tồn bị nén trong lồng ngực, trầm thấp, như rung cả vào tai người ta khiến tai cô cũng nóng ran lên.
Cười cái gì chứ!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920146/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.