Cả con hẻm hẹp tối om, chỉ có cửa hàng tạp hóa vẫn sáng đèn. Con mèo tam thể rón rén bước qua chân Thứ Ba, rồi nghiêng người ngả xuống chiếc bụng lông xù của nó. Thứ Ba nhả cuộn len ra, liếc con mèo tam thể một cái, sau đó lại gác cằm lên hai chân trước, mơ màng ngủ tiếp. Không biết là phòng ngủ nhà ai mở cửa sổ, trong gió mơ hồ vang lên tiếng ngáy khẽ của người đang say giấc.
Ánh đèn vàng mờ đục, côn trùng trong đêm khe khẽ rì rầm. Giữa Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn, ánh mắt giao nhau, sóng ngầm dâng lên. Lời Cảnh Tư Tồn nói đã đủ thẳng thắn, chẳng còn chỗ nào có thể hiểu lầm.
Kha Nghê cũng biết rõ, rất nhiều hành động giữa cô và Cảnh Tư Tồn đã vượt khỏi ranh giới của một tình bạn bình thường. Cô dĩ nhiên cũng từng cùng Tống Dực hay những người khác ngồi trước cửa hàng tạp hóa chơi cờ caro suốt đêm.
Nhưng khi ấy, cô sẽ không hồi hộp đến mức tim đập loạn, sẽ không vì một cái chạm mắt mà thở dồn dập, cũng sẽ không để mặc đối phương nắm lấy đầu ngón tay mình, chà xát chơi đùa.
Gió đêm lướt qua, mơn man như tơ, chẳng xua đi nổi cơn rung động đang tràn ngập khắp cơ thể Kha Nghê. Ngược lại, nó như một kẻ đồng lõa, khơi lên dây đàn trong tim, thổi tan cả phòng tuyến, khiến ngay cả linh hồn cũng mềm nhũn.
Cảnh Tư Tồn hỏi: “Còn cậu, bây giờ có muốn về nhà không?”
Hàng mi Kha Nghê khẽ cụp xuống, phút chốc bối rối đến cực điểm lại nảy sinh một chút bình tĩnh.
Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920147/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.