🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cả con hẻm hẹp tối om, chỉ có cửa hàng tạp hóa vẫn sáng đèn. Con mèo tam thể rón rén bước qua chân Thứ Ba, rồi nghiêng người ngả xuống chiếc bụng lông xù của nó. Thứ Ba nhả cuộn len ra, liếc con mèo tam thể một cái, sau đó lại gác cằm lên hai chân trước, mơ màng ngủ tiếp. Không biết là phòng ngủ nhà ai mở cửa sổ, trong gió mơ hồ vang lên tiếng ngáy khẽ của người đang say giấc.

Ánh đèn vàng mờ đục, côn trùng trong đêm khe khẽ rì rầm. Giữa Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn, ánh mắt giao nhau, sóng ngầm dâng lên. Lời Cảnh Tư Tồn nói đã đủ thẳng thắn, chẳng còn chỗ nào có thể hiểu lầm.

Kha Nghê cũng biết rõ, rất nhiều hành động giữa cô và Cảnh Tư Tồn đã vượt khỏi ranh giới của một tình bạn bình thường. Cô dĩ nhiên cũng từng cùng Tống Dực hay những người khác ngồi trước cửa hàng tạp hóa chơi cờ caro suốt đêm.

Nhưng khi ấy, cô sẽ không hồi hộp đến mức tim đập loạn, sẽ không vì một cái chạm mắt mà thở dồn dập, cũng sẽ không để mặc đối phương nắm lấy đầu ngón tay mình, chà xát chơi đùa.

Gió đêm lướt qua, mơn man như tơ, chẳng xua đi nổi cơn rung động đang tràn ngập khắp cơ thể Kha Nghê. Ngược lại, nó như một kẻ đồng lõa, khơi lên dây đàn trong tim, thổi tan cả phòng tuyến, khiến ngay cả linh hồn cũng mềm nhũn.

Cảnh Tư Tồn hỏi: “Còn cậu, bây giờ có muốn về nhà không?”

Hàng mi Kha Nghê khẽ cụp xuống, phút chốc bối rối đến cực điểm lại nảy sinh một chút bình tĩnh.

Không muốn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, gò má nóng bừng, khẽ lắc đầu: “Hay là… chơi thêm một ván nữa đi.”

Cảnh Tư Tồn lặng lẽ nhìn cô mấy giây, sau đó cúi đầu, bật cười khẽ. Khi ngẩng lên lần nữa, trong đôi mắt anh ánh lên chút vui vẻ rõ ràng. Khi quay chương trình và giành giải nhất, người ta cũng chưa từng thấy anh để lộ cảm xúc như vậy.

Ánh nhìn ấy khiến Kha Nghê thoáng sững lại. Cô rút ngón tay mình về, cố kiềm lại nhịp tim hỗn loạn như trống dồn, bắt đầu thu lại những quân cờ trắng trên bàn.

Cảnh Tư Tồn cũng cúi xuống, nhặt những quân đen. Các quân cờ xếp sát nhau, đôi tay họ thỉnh thoảng chạm nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt cũng chỉ thoáng giao nhau rồi vội rời đi.

Họ chơi hết ván này đến ván khác. Kha Nghê cũng thua hết ván này đến ván khác, thua đến mức quên cả ngượng ngập, chỉ còn lại tinh thần hiếu thắng.

Lại một ván, bàn cờ gần như đã kín.

Cảnh Tư Tồn bỗng hỏi: “Buồn ngủ chưa?”

Kha Nghê lắc đầu: “Không buồn ngủ!”

Những quân cờ trong lòng bàn tay anh rơi lách tách vào hộp, âm thanh trong trẻo vang lên.

Đôi tai Thứ Ba cũng khẽ động.

Cảnh Tư Tồn cười hỏi: “Thật sự không buồn ngủ à?”

Lúc đó Kha Nghê còn tưởng anh đang cố tình trêu mình, bối rối “ừ” một tiếng, rồi đặt quân trắng xuống bàn cờ.

Cảnh Tư Tồn liếc qua bàn cờ, nhướng mày. Kha Nghê cũng lập tức cảm thấy “chuyện chẳng lành”, vội cúi nhìn theo.

Nhìn kỹ mới phát hiện — trước khi cô hạ quân cờ, anh đã thua rồi.

Khi thi đấu, người ta thường mặc định luật cấm “nước đen phạm lỗi” trong cờ caro — để cân bằng lợi thế đi trước.

Cấm ba-ba, cấm bốn-bốn.

Cảnh Tư Tồn rõ ràng rất hiểu luật này, vậy mà anh vẫn cố tình đặt quân sao cho tạo thành hai thế “ba sống”.

Hành động ấy, vừa nhìn đã biết là đang cố tình nhường cô.

Chỉ có điều, Kha Nghê vì buồn ngủ quá nên chẳng phát hiện ra thắng thua gì cả.

Cảnh Tư Tồn trêu cô: “Cậu nói xem, thế này có tính là tôi đang ném cái liếc mắt đưa tình cho người mù không?”

Mỗi lần đối mắt, đều như có sức mê hoặc lòng người.

Mỗi lời nói, đều mập mờ chẳng rõ.

Những cảm xúc vi tế ấy, lẽ ra nên được mặc nhiên giấu kín trong lòng đêm — nơi ánh trăng chẳng soi thấu. Vậy mà bây giờ lại bị Cảnh Tư Tồn thẳng thắn nói ra như thế, khiến Kha Nghê chỉ thấy xấu hổ đến đỏ mặt.

Cô ngước nhìn anh.

Ánh mắt ấy mang theo vẻ mệt mỏi sau ba ngày quay chương trình liên tiếp, cùng chút oán trách nho nhỏ, vừa như giận hờn, vừa như làm nũng — khiến người ta không thể rời mắt.

Cảnh Tư Tồn ngẩn ra vài giây, rồi dưới gầm bàn khẽ chạm mũi giày vào mũi giày cô: “Để tôi đưa cậu về nghỉ nhé.”

Đúng là nên nghỉ rồi. Giờ đã khuya, đến cả tiếng côn trùng cũng im bặt.

Cửa hàng tạp hóa cuối cùng cũng tắt đèn, đóng cửa. Cảnh Tư Tồn dắt theo Thứ Ba — chú chó bị đánh thức, mở đèn pin trong điện thoại, cùng Kha Nghê đi trên con đường hẹp dẫn về khu trọ.

Kha Nghê hỏi anh, muộn thế này rồi, về nhà có làm phiền người lớn không.

Cảnh Tư Tồn cười khẽ: “Sao, định đưa tôi về ở à?”

Kha Nghê đẩy anh một cái. Cảnh Tư Tồn theo đà nghiêng người, bật ra tiếng cười trầm thấp nơi cổ họng.

Cô trừng anh.

Anh nói: “Cậu cũng dữ thật đấy.”

Chỉ mất vài phút đã về đến khu trọ. Kha Nghê mở cửa chống trộm, Cảnh Tư Tồn cúi người tháo dây dắt cho Thứ Ba. Chú chó quen đường quen lối, tự mình chạy vào trong nhà, quay đầu sủa một tiếng với Cảnh Tư Tồn.

Anh nhìn theo đầu dây dắt biến mất sau cánh cửa, nói: “Tôi về đây.”

Kha Nghê vừa đưa tay che miệng ngáp một cái. Đôi mắt như làn nước mùa thu, ánh lên thứ dịu dàng mơ hồ.

Nghe anh nói vậy, cô khẽ dặn: “Cậu… lái xe chậm thôi nhé.”

Bất ngờ, Cảnh Tư Tồn đưa tay che mắt cô, hơi thở nóng hổi phả bên tai: “Đừng nhìn tôi như thế.”

Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, khiến Kha Nghê khẽ rụt người lại, hàng mi run run quét qua lòng bàn tay anh.

Cảnh Tư Tồn thu tay, quay người bước xuống cầu thang.

Kha Nghê đứng ngẩn ở cửa nhìn theo.

Khi anh đi đến chỗ rẽ, quay đầu lại. Ánh sáng trong hành lang khu nhà cũ lờ mờ yếu ớt, đôi mắt anh ẩn dưới vành mũ lưỡi trai, ánh nhìn vừa dịu dàng vừa vương chút vướng bận, quyến rũ đến lay động lòng người.

Anh khẽ hất cằm, ra hiệu cho cô vào nhà.

Kha Nghê ôm trong lòng một nỗi lưu luyến khó tả, vội vàng vẫy tay, rồi chui tọt vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Thứ Ba đã cuộn tròn trong ổ, ngủ ngon lành.

Chỉ còn Kha Nghê ngồi trong bóng tối, mắt mở trừng trừng.

Rất buồn ngủ, nhưng không sao chợp mắt được.

Cô ước chừng giờ giấc, rồi nhắn WeChat cho Cảnh Tư Tồn — hỏi anh đã về đến nhà chưa.

Lời mời gọi video từ Cảnh Tư Tồn bật lên ngay lập tức, Kha Nghê hất tung chăn, bật chiếc đèn đứng bên giường, vuốt lại mái tóc dài rối bù rồi mới nhận cuộc gọi. Cô thật chu đáo, sợ lại làm phiền Thứ Ba đang ngủ, nên còn đeo tai nghe vào.

Tóc Cảnh Tư Tồn còn ướt: “Sao vẫn chưa ngủ thế?”

Câu hỏi này thật khó trả lời.

Kha Nghê lái sang chuyện khác: “Cậu vừa tắm à?”

Giọng Cảnh Tư Tồn hơi khàn: “Ừ.”

Hai người lặng lẽ nhìn nhau qua màn hình điện thoại, tim Kha Nghê đập nhanh đến mức gần như muốn nổ tung.

Cô cũng chẳng nhớ hai người đã nói với nhau những gì, chỉ nhớ rõ câu “chúc ngủ ngon” dịu dàng và rõ ràng vang lên trong tai nghe Bluetooth, khiến tai cô nóng bừng.

Kha Nghê ngủ thẳng đến tám giờ rưỡi sáng, vừa thức dậy đã nhận được điện thoại của bạn thân Lữ Nghiêu. Nghe nói Kha Nghê đang ở nhà, Lữ Nghiêu xách hẳn một túi đầy nguyên liệu nấu ăn chạy sang tìm cô.

Hai người cùng nấu cơm trưa trong căn phòng trọ của Kha Nghê, cơm trong nồi điện tỏa hương gạo mới, món bò hầm cà chua trong nồi đất sôi lục bục, bong bóng li ti nổi lên không ngớt…

Lữ Nghiêu ngồi xếp bằng trên sofa, vừa cho Thứ Ba ăn vừa tám chuyện với Kha Nghê về các thương hiệu bán hộp mù. Chiếc điện thoại đang sạc của Kha Nghê bỗng reo hai tiếng thông báo WeChat liên tiếp.

Cô bạn thân chính mắt thấy Kha Nghê từ trong bếp vội vàng chạy ra, dáng vẻ hấp tấp, thậm chí vì muốn xem tin nhắn mà kéo phăng cả dây sạc đang c*m v** điện thoại.

Tin nhắn là do mẹ Kha Nghê gửi tới, chụp màn hình vài chuyến bay khác nhau, bảo cô chọn một cái. Ánh mắt sáng rực của Kha Nghê chợt tối xuống.

Lữ Nghiêu cho Thứ Ba ăn miếng thịt bò cuối cùng, vỗ tay đứng dậy, bước đến bên Kha Nghê rồi thò đầu lại gần: “Để mình xem ai mà nhắn cho Tiểu Kha nhà chúng ta thế?”

Kha Nghê nhìn giờ bay: “Mẹ mình, đang công tác trong nước, bảo mình bay qua chỗ bà mấy hôm.”

Lữ Nghiêu hỏi: “Khi nào đi?”

Kha Nghê do dự: “Mình vẫn chưa quyết định.”

Lữ Nghiêu nói: “Chương trình của cậu còn chưa quay xong mà?”

Kha Nghê đáp: “Bị loại rồi.”

Lữ Nghiêu nhìn kỹ biểu cảm của Kha Nghê, thấy cô không phải đang giả vờ vui vẻ, mới ôm chặt lấy cô một cái, nói: “Thế thì càng hay, ra ngoài đổi không khí một chút đi.”

Lữ Nghiêu nhân dịp nghỉ hè nhận làm thêm, giúp đàn chị đã đi làm thiết kế hoạt hình. Nếu không bận như thế, cô cũng muốn đi chơi mấy ngày cùng Kha Nghê.

Kha Nghê chọn chuyến bay ngày kia, nghĩ đi sớm về sớm. Mẹ cô làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu sau, Kha Nghê đã nhận được tin nhắn xác nhận đặt vé thành công.

Kha Nghê nhìn dòng tin nhắn, tâm trạng chẳng vui vẻ gì, ngả người vào người bạn thân: “Lữ Tiểu Diêu ơi…”

Hai người quen nhau từ nhỏ, khi còn học lớp vẽ thiếu nhi. Sau đó Kha Nghê bị buộc phải dừng học vẽ, dành thời gian cho những lớp ngoại khóa khác do bố cô sắp xếp cẩn thận. Còn Lữ Nghiêu thì đi theo con đường nghệ thuật, học đúng chuyên ngành cô thích — truyền thông kỹ thuật số.

Lữ Nghiêu véo má Kha Nghê: “Tiểu Kha, cậu sao thế? Dạo này có chuyện gì buồn à?”

Kha Nghê giấu tên, kể lại cho Lữ Nghiêu nghe vài chuyện gặp phải khi quay chương trình.

Chỉ có Lâm Tây Nhuận là dùng tên thật. Lữ Nghiêu tức đến mức đập đùi đánh “bốp” một cái: “Cái cậu Lâm Tây Nhuận ấy, rõ ràng là người có vẻ đàng hoàng, sao lại làm ra chuyện như thế được chứ!”

Kha Nghê vội an ủi: “Qua rồi, qua rồi mà.”

Lữ Nghiêu luôn cảm thấy giữa đôi mày của Kha Nghê vương chút u sầu. Cô ấy nheo mắt lại, ngoài những chuyện vặt vãnh mà Kha Nghê dễ dàng nhắc đến, Lữ Nghiêu chắc chắn rằng bên cạnh Kha Nghê còn xuất hiện một người nào đó.

Điện thoại lại reo lên một tiếng.

Kha Nghê cầm máy lên, lập tức ngồi thẳng người.

Ánh mắt Lữ Nghiêu còn sáng hơn cả lúc nhìn thấy đồ ăn vặt của Thứ Ba, dán chặt vào màn hình điện thoại của Kha Nghê — nhất định là người này rồi!

Cô ấy giả vờ thản nhiên hỏi: “Ai nhắn cho cậu thế?”

Kha Nghê chẳng định giấu bạn thân: “Cảnh Tư Tồn.”

Ánh sáng trong đôi mắt long lanh của Lữ Nghiêu vụt tắt, cả người như xì hơi, ngả xuống sofa: “À… mình còn tưởng là có anh nào mang chút ‘ý tứ’ xuất hiện bên cạnh cậu cơ.”

Kha Nghê vừa cân nhắc từ ngữ để trả lời tin nhắn của Cảnh Tư Tồn, vừa hỏi lại Lữ Nghiêu: “Tại sao Cảnh Tư Tồn lại không thể là người có chút ‘ý tứ’ ấy?”

Lữ Nghiêu tiện tay cầm lấy một quả chuối, bóc vỏ rồi cắn một miếng to: “Bởi vì cậu ta là Cảnh Tư Tồn chứ sao nữa.”

Lần trước đến chơi, cô đã nghe Kha Nghê kể rồi — Cảnh Tư Tồn chính là “đứa con nhà người ta” đã khiến Kha Nghê hồi nhỏ phải học đủ loại lớp phụ đạo khô khan nhàm chán, cuối cùng còn vì cậu ta mà phải bỏ cả lớp vẽ.

Lữ Nghiêu vừa nhai chuối vừa tổng kết: “Cậu với người này thù sâu như biển, nhìn thấy đã chướng mắt, còn từng muốn ám sát cậu ta cơ mà.”

Kha Nghê cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trên đó là tin nhắn của Cảnh Tư Tồn —

Cảnh Tư Tồn: “Ngủ không ngon lắm.”

Cảnh Tư Tồn: “Còn cậu thì sao?”

Kha Nghê cầm điện thoại hỏi Lữ Nghiêu: “Cậu có bao giờ muốn ở riêng một phòng với người mà mình ghét, thậm chí còn có tiếp xúc thân thể không?”

Lữ Nghiêu nhìn Kha Nghê bằng ánh mắt kỳ quặc: “Không đời nào.”

Nuốt miếng chuối xuống, cô bổ sung thêm: “Nếu có ý nghĩ như thế, hoặc là điên rồi, hoặc là… thích người ta thật, kiểu bản năng ấy.”

Nói đến đây, Lữ Nghiêu sững người, ngừng nhai: “Khoan đã, cậu…”

Kha Nghê khẽ thì thầm: “Thích kiểu bản năng là sao?”

Lữ Nghiêu đáp: “… Là muốn chạm vào cậu ta, muốn ôm cậu ta, muốn hôn cậu ta, muốn ngủ với cậu ta!”

Kha Nghê im lặng nhìn Lữ Nghiêu.

Đêm hôm đó, khi cô đứng trước cửa nhìn Cảnh Tư Tồn rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi lưu luyến mơ hồ khó tả…

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.