Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày xét xử của Lý Tuyết cũng đã đến.
Ngày hôm trước, hai người đã gặp nhau và trò chuyện khá lâu.
Trong thời gian này, chị ta cũng đã tìm đến bạn bè của Tôn Lập và mong họ ra tòa làm chứng. Nhưng kết quả rất rõ ràng, nếu đã là bạn của Tôn Lập thì sao họ có thể phản bội bạn tốt được chứ?
Bỏ qua con đường này, chị ta lại một lần nữa xem xét các chứng cứ trong tay mình. Về phần thắng thua của vụ kiện này, Tô Nhạc cũng chỉ nắm chắc được nửa phần.
Ngược lại, Lý Tuyết lại tỏ ra rất bình thản, nhìn Tô Nhạc đang sắp xếp chứng cứ và nói: “Luật sư Tô, cô đừng cảm thấy áp lực nhé. Vụ kiện này, tôi nhất định phải thắng, tôi cũng nhất định phải ly hôn, còn về tài sản, tôi cũng sẽ không để lại cho anh ta một đồng nào. Tôi sẽ làm cho anh ta phải ra đi mà không mang theo được bất cứ thứ gì, thậm chí cả quần sịp cũng đừng hòng mang đi.” Nói xong, chị ta cảm thấy lời của mình khiến Tô Nhạc thêm áp lực, cười một cách ngại ngùng: “Ý tôi là, dù phải kiện bao nhiêu lần thì tôi cũng nhất định phải ly hôn. Không nhất thiết phải kết thúc chỉ sau một lần. Tôi hiểu việc kiện tụng rất chậm chạp. Cô cứ yên tâm, tôi đã quyết định chọn cô thì kiện không xong tôi tuyệt đối không đổi luật sư đâu.”
Tô Nhạc đã gặp được nhiều người thẳng thắn, nhưng Lý Tuyết này... có lẽ thuộc loại phóng khoáng!
Gật đầu tiếp tục đối chứng rồi dự đoán các câu hỏi của luật sư đối phương và cách trả lời thế nào.
Phiên tòa bắt đầu lúc 9 giờ sáng.
Sáng sớm Tô Nhạc đã đến, Lý Tuyết đến muộn hơn một chút.
“Thẩm phán, các vị bồi thẩm viên, tôi có bằng chứng cho thấy, trong thời gian thân chủ của tôi nộp đơn ly hôn thì bị cáo Tôn Lập đã chuyển đi tài sản chung của hai vợ chồng.” Tô Nhạc nói rồi bấm chuột, trên màn hình lớn hiện lên một hình ảnh tài khoản.
“Thẩm phán hãy xem, đây là tài khoản của thư ký bị cáo Tôn Lập, tài khoản mở vào tháng 8 năm nay và được mở trong chuyến công tác tại Macao. Ngay sau khi mở tài khoản thì đã có một khoản tiền lớn được chuyển vào. Một thư ký nhỏ bé, sao có thể đột nhiên có nhiều tiền như vậy?”
“Đây chỉ là suy đoán chủ quan của luật sư bên đối phương, không thể coi là chứng cứ.” Luật sư biện hộ phản đối.
“Thẩm phán, tôi yêu cầu thư ký của bị cáo ra tòa, tôi cần hỏi cô ấy một số câu hỏi.” Tô Nhạc nói với vẻ nghiêm túc.
“Được phép.”
“Bây giờ tôi sẽ hỏi cô vài câu, cô phải trả lời thật. Trước tiên, tôi nhắc nhở cô phải trả lời theo quy định của Điều 111 của Bộ luật Tố tụng Dân sự. Người tham gia tố tụng hoặc người khác có một trong những hành vi dưới đây, Tòa án nhân dân có thể tùy theo mức độ nghiêm trọng mà phạt tiền hoặc giam giữ. Cô hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.”
Sau khi nhận được phản hồi, Tô Nhạc bắt đầu hỏi: “Tài khoản trên màn hình có phải của cô không?”
Người nọ do dự một lúc rồi gật đầu.
“Được rồi, vậy tôi hỏi tiếp, tiền trong tài khoản này cũng là của cô ư?”
“Đúng vậy.”
“Cô là thư ký của Chủ tịch công ty Điện tử Hiển Ninh, lương hàng tháng của cô là bao nhiêu? Vài nghìn? Hay một vạn?”
“Sáu nghìn.”
“Vậy cô giải thích thế nào về số tiền tám triệu bỗng nhiên xuất hiện trong tài khoản của cô?”
“Đó... đó là... bạn trai tôi cho tôi.”
“Bạn trai?” Tô Nhạc hỏi lại, giọng cao lên, không rời mắt khỏi thư ký của Tôn Lập: “Chúng tôi đã kiểm tra người chuyển tiền, đó là bị cáo Tôn Lập. Cô nói số tiền này do bạn trai cô chuyển vào, vậy ý cô là bạn trai cô là Tôn Lập đúng không?”
“Phản đối, luật sư bên biện hộ đang cố tình dẫn dắt nhân chứng.”
“Thẩm phán, trong lời của tôi không có ý dẫn dắt, tất cả đều là do nhân chứng tự nói.”
“Phản đối không hợp lệ, mời luật sư tiếp tục hỏi.”
“Không phải, không phải.” Cô gái nhỏ vội vàng giải thích: “Chủ tịch Tôn không phải là bạn trai tôi. Tài khoản này là do chủ tịch Tôn bảo tôi mở, anh ấy nói, anh ấy sợ nếu ly hôn thật thì mình sẽ phải ra đi tay trắng nên đã chuyển một phần tiền vào tài khoản của tôi để đề phòng.”
“Được rồi thẩm phán, tôi đã hỏi xong.”
Tô Nhạc có được chứng cứ này sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, công lao cuối cùng phải thuộc về hai sinh viên làm thêm mới đến, chuyên ngành báo chí quả thật khác biệt.
Ngoài chứng cứ này, những cái khác Lý Tuyết đều biết.
Chị ta ly hôn là để cho người chồng tồi này phải ra đi tay trắng, mà bây giờ anh ta còn dám bí mật chuyển đi tài sản, thật sự đã chạm đến giới hạn của chị ta rồi. Bây giờ khi nhìn Tôn Lập là ánh mắt chị ta lại tràn đầy lửa giận.
Tôn Lập có chút sợ hãi, kéo áo luật sư của mình.
“Thẩm phán, chúng tôi có ý kiến về chứng cứ và lời khai này, xin tạm dừng phiên tòa nửa giờ.”
“Tạm dừng phiên tòa.”
“Quá đáng thật, thật sự quá đáng.” Lý Tuyết đi qua đi lại trước mặt Tô Nhạc làm Tô Nhạc đau cả đầu, cô kéo chị ta lại: “Chị ngồi xuống đi.”
“Tôi không ngồi yên được.” Lý Tuyết chống nạnh: “Người đàn ông tồi tệ này, tôi nhất định phải làm cho anh ta ra đi tay trắng.”
“Được rồi.” Tô Nhạc buông tay, gật đầu không nói gì.
Chị ta còn đang định nói tiếp thì điện thoại reo lên.
“Ai vậy, đang xử kiện đây!” Lý Tuyết nói với giọng không vui. Vài giây sau: “À?” Chị ta kết thúc cuộc gọi với vẻ ngạc nhiên.
Chị ta nhìn Tô Nhạc mãi, sau đó mới nói: “Trịnh Á Nam đồng ý làm chứng rồi, chỉ còn mười phút nữa là đến.”
Khi phiên tòa tiếp tục, gần như không còn cơ hội nào cho Tôn Lập, với lời làm chứng của Trịnh Á Nam, Tôn Lập không chỉ ngoại tình mà còn chuyển đi tài sản chung của hai vợ chồng. Cuối cùng tòa án phán quyết quan hệ vợ chồng tan vỡ và cho phép ly hôn, toàn bộ tài sản thuộc về Lý Tuyết, Tôn Lập ra đi tay trắng.
Nghe phán quyết này, Lý Tuyết cũng cảm thấy hả giận, dẫn Tô Nhạc và Trịnh Á Nam đi ăn mừng.
Cuộc hôn nhân này, từ lúc đề nghị ly hôn đến lúc ly hôn thành công, kéo dài tận một năm, hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát. Lý Tuyết nâng cốc: “Cạn ly, chúc mừng tôi ly hôn.” Nói xong, chị ta nhìn người đối diện: “Trịnh Á Nam, cảm ơn anh nhé!”
Trịnh Á Nam gật đầu: “Không cần cảm ơn, tôi có kế hoạch của riêng mình.”
Tô Nhạc liếc mắt một cái, trong lòng có vài suy đoán, nhưng mặt vẫn bình tĩnh uống nước trái cây của mình.
Buổi chiều cô còn phải đi làm nên không thể uống rượu.
Buổi chiều vừa trở về thì gặp Mục Thiên Thừa đang đứng ở cửa cười nói với ai đó, Tô Nhạc liếc một cái, vẫn là cô gái lần trước.
Cô thu hồi ánh mắt, không nhìn xung quanh nữa mà đi thẳng tới.
Vừa đi đến gần thì bị Mục Thiên Thừa gọi lại: “Tô Nhạc.”
Tô Nhạc dừng bước, thấy anh nói với cô gái một câu xin lỗi rồi thêm câu tạm biệt, sau đó đi tới chỗ cô. Khoảng thời gian này cũng chỉ có vài giây, nhưng lại khiến Tô Nhạc cảm thấy khá lâu, thoáng chốc có cảm giác giống như lần trước ở đồn cảnh sát cùng với Vu Anh Tuấn.
Thấy Mục Thiên Thừa đi tới, cô gạt bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, cười nhẹ: “Có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì.” Mục Thiên Thừa cười lắc đầu, giọng nói ấm áp và trầm thấp: “Nghe nói hôm nay cô ra tòa.”
Không cần nghĩ cũng biết là nghe ai nói.
“Ừm.” Tô Nhạc gật đầu rồi kể cho anh nghe kết quả: “Vụ kiện thắng rồi.”
“Chúc mừng nhé.” Mục Thiên Thừa cười chúc mừng.
Nói vài câu đơn giản rồi Tô Nhạc quay trở lại văn phòng luật.
Đang lúc giữa trưa, mấy người họ đều đi ra ngoài ăn trưa, cả văn phòng chỉ còn mình cô, yên tĩnh rất thoải mái. Tô Nhạc tựa vào ghế, trong đầu bất giác hiện lên nụ cười của Mục Thiên Thừa, bỗng dưng cô có chút bực bội, ngồi dậy mở máy tính nhằm chuyển hướng chú ý.
Chắc là do gần đây gặp anh nhiều quá. Tô Nhạc nghĩ vậy.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Nam và mọi người trở về, theo sau còn có hai sinh viên chuyên ngành báo chí. Họ thấy Tô Nhạc về thì chạy tới.
Biên Thành cười: “Chị Nhạc, vụ kiện sao rồi?”
Tạ Nam và Quách Hồng cũng đến nghe kết quả.
“Thắng rồi.” Cô trả lời.
Sau đó là một tràng hoan hô. Tô Nhạc nhìn rồi mỉm cười nhẹ, tuổi trẻ thật tốt.
Ăn mừng xong, Biên Thành lại tiến đến: “Chị Nhạc, bây giờ chị còn vụ kiện nào không?”
Tô Nhạc lắc đầu: “Không có.”
Lúc đó cô còn nghĩ vụ của Lý Tuyết dù thế nào cũng sẽ kéo dài một thời gian nên không nhận thêm vụ nào nữa, chỉ là không ngờ cuối cùng lại kết thúc như vậy, một lần là xong.
Biên Thành hơi do dự, bị Tô Nhạc thúc giục: “Có gì nói nhanh.”
“Đợt trước chúng em ra ngoài tìm tư liệu phỏng vấn, sau đó gặp được một người phụ nữ rất đáng thương, cô ấy và con trai luôn bị chồng bạo hành, cũng đã tìm đến mấy văn phòng luật sư rồi nhưng đều bị từ chối vì không có tiền trả phí đại diện.” Sợ Tô Nhạc không tin, cậu ấy còn kéo theo cả Quách Hồng: “Không tin thì chị hỏi Quách Hồng đi, em nói thật đấy.”
Quách Hồng gật đầu: “Mấy ngày trước chúng em lại gặp cô ấy trong lúc đi tìm chứng cứ của Tôn Lập, cô ấy bị đánh đến mức cả người đều là thương tích, đứa con trong lòng cũng bị gãy hai xương sườn.”
Tô Nhạc cau mày, mãi mới mở lời: “Bây giờ hai em có thể tìm thấy cô ấy không?”
Cô nói vậy tức là đã đồng ý, Biên Thành và Quách Hồng mừng rỡ, “Có, có, cho bọn em hai ngày, nhất định sẽ tìm được.”
Biên Thành và Quách Hồng rất nhanh, hôm trước còn cam đoan nhất định sẽ tìm được thì hôm sau đã có tin tức rồi. Chỉ là...
Tô Nhạc nhìn vẻ mặt đầy u ám của hai người đối diện, hỏi: “Sao vậy? Không tìm được?”
Hai người đồng loạt lắc đầu.
“Vậy là sao?”
“Hôm qua cô ấy lại bị đánh.” Quách Hồng nói: “Bây giờ đang ở bệnh viện.”
Lại bị? Rốt cuộc đây là lần thứ bao nhiêu? Rốt cuộc đã vào viện bao nhiêu lần? Tô Nhạc siết chặt nắm tay: “Bây giờ đi bệnh viện.”
“Chị Nhạc, còn chi phí...?”
Dù sao cũng là sinh viên, mặc dù có lòng tốt và sự đồng cảm, nhưng cũng hiểu được rằng việc kiện tụng cần tiền.
“Đã giúp cô ấy rồi thì tôi sẽ không lấy tiền của cô ấy.” Tô Nhạc nói xong thì cầm lấy túi rồi bảo hai người: “Đi thôi, dẫn đường.”
Lúc xuống lầu lại rất tình cờ gặp được Mục Thiên Thừa khiến Tô Nhạc có cảm giác anh vẫn luôn đứng ở đó, nhưng nghĩ lại có thể hai người có duyên, ăn cơm cũng hay gặp, huống hồ cô còn đang làm việc trên lầu anh.
Cô gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước, bị Mục Thiên Thừa gọi lại, Tô Nhạc quay đầu nói: “Tôi có việc gấp.”
Lời anh muốn nói bị Tô Nhạc chặn lại, anh gật đầu: “Cô cứ đi trước, có thời gian nói sau.”
Tô Nhạc gật đầu rồi dẫn Biên Thành và Quách Hồng nhanh chóng đến bệnh viện.
Đứa bé bị gãy hai xương sườn đã được nối lại và cố định, nằm trên giường không động đậy. Được bệnh viện sắp xếp nằm cạnh mẹ.
Tô Nhạc quay sang nhìn người phụ nữ kia, trên mặt đầy vết bầm tím, cánh tay bó bột, một chân bị băng vải dày quấn lại. Thấy ánh mắt Tô Nhạc dừng trên chân mình, cô ấy nở nụ cười một cách khó khăn: “Bị chém, hôm đó bố nó uống say.” Cô ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: “May mà uống say, nếu không thì tôi và Tiểu Bảo đã không còn rồi.”
Tô Nhạc siết chặt tay, trong mắt đầy giận dữ. Sao lại có loại người này chứ? Sao trên đời lại có loại người này chứ?
“Các người là ai?”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói rồi nhanh chóng lao tới đây: “Quế Anh đã thế này rồi, các người còn muốn làm gì?”
“Không phải, chúng tôi là luật sư.” Biên Thành giải thích rồi chợt cảm thấy không ổn: “Cô ấy là luật sư, đến để giúp chị gái này.”
Lý Quế Anh nhận ra hai cậu bé từng giúp mình, và hôm qua họ cũng nói rằng sẽ tìm một luật sư đến giúp mình.
Nghe nói có luật sư giúp Lý Quế Anh, người đó lập tức rơi nước mắt: “Cuối cùng cũng gặp được người tốt, xin hãy giúp em gái tôi. Chúng tôi... thật sự không chịu nổi nữa rồi.” Giọng nói tràn đầy nghẹn ngào.
“Yên tâm, chúng tôi nhất định giúp ạ.” Biên Thành đưa khăn giấy an ủi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.