Khoảnh khắc hai bên đối mặt nhau, một giọng nói khác xen vào.
"Ta cứ tưởng là ai, đây không phải Nam Cung công tử không có mắt sao?" Trong lòng Lan Vọng Sinh ôm kiếm, khóe miệng nhếch lên một tia châm chọc, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Nam Cung Phá Thiên, tính cả nữ tử bên cạnh anh ta cũng đối xử bình đẳng.
Lan Vọng Sinh cười nhạo một tiếng: "Ở chung với nữ tặc, không sợ bị nàng ta tranh thủ thời gian cướp tài sản hả."
Nam Cung Phá Thiên xấu hổ một lúc, chắp tay nói: "Yến Nhi cũng có lý do của nàng ấy, nàng ấy đã hứa với ta sau này sẽ không tái phạm, mong rằng các hạ khoan hồng độ lượng, tha thứ cho nàng ấy."
Yến Nhi nhìn thấy lùi về phía sau nửa bước, theo thói quen tìm đường thoát thân, nghe những lời của Nam Cung Phá Thiên có chút cảm động, anh ta thực sự có ý định giúp đỡ mình.
Lan Vọng Sinh: "Khoan hồng độ lượng? Không được nha, con người của ta, trời sinh tính tình không tốt, bụng dạ hẹp hòi."
Nam Cung Phá Thiên chưa bao giờ thấy có người chủ động coi thường mình như vậy: "Ngươi, người tu chân sao có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy, chuyện trước kia ngươi vẫn chưa có tổn thất gì, ngược lại là......" Ngược lại là anh ta mất 8000 linh thạch, Nam Cung Phá Thiên không thể hiểu: "Ngươi còn so đo cái gì?"
Lan Vọng Sinh: "8000 khi đó là ngươi xứng đáng, đã đánh cược thì phải chịu thua thôi."
Trong lòng Trúc Ẩn Trần thở dài: Mặc Lan à, ngươi có biết bây giờ chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-nguoi-co-the-doi-bach-nguyet-quang-duoc-khong/42421/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.