“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Nam Trúc Khiêm đảo mắt nhìn về phía cửa phòng.“Tiến đến.”
Du Hiểu Kiệt đẩy cửa phòng ra, vội vàng đi đến.
“Nguyệt, nghe Nhã Lam nói ngươi bị bệnh, không sao a?”
Dương Tĩnh Lan cười nói:“Ta nào có sinh bệnh khoa trương như vậy, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.”
“Tiêu công tử, ngươi cũng quá xằng bậy, nào có người bán nghệ mệt mỏi đến té xỉu.” Tố Đoạn Tiểu Diệp ở một bên chen miệng nói.
Du Hiểu Kiệt kinh ngạc.“Bán nghệ? Nguyệt ngươi lại… Ngươi cần tiền hướng ta mượn là được, tội gì phải làm như vậy ?”
“… Thực xin lỗi.” Dương Tĩnh Lan rủ mi mắt xuống,“Ta chỉ không muốn chà đạp tôn nghiêm của mình.”
Du Hiểu Kiệt là người ôn nhu săn sóc y, khắp nơi đều vì y suy nghĩ, y muốn cái gì đều cho y. Nhưng, “Y”, là Tiêu Thương Nguyệt, không phải Dương Tĩnh Lan.
Hơn nữa, Du Hiểu Kiệt xem nhẹ điều mà Dương Tĩnh Lan coi trọng nhất — tôn nghiêm.
Tôn nghiêm, điều đó Hiểu Kiệt cho không được.
“Nên xin lỗi chính là ta mới đúng.” Du Hiểu Kiệt nói,“Ngươi gạt ta… Cũng là vì… ta.”
Dương Tĩnh Lan muốn nói gì, đột nhiên cảm giác yết hầu một hồi khô khốc đau đớn, ho khan vài tiếng.
Nam Trúc Khiêm đang muốn đem chén trà trên bàn đưa cho y, lại bị Du Hiểu Kiệt nhanh chân đến trước .
“Uống nước a.”
Tiếp nhận chén trà, Dương Tĩnh Lan hướng hắn vẻ mặt mỉm cười cảm kích.
Chú ý tới mục quang địch ý của Nam Trúc Khiêm, Du Hiểu Kiệt cũng không sợ hãi, mà là dùng ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cung/2089598/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.